Mùi vị của thức ăn vẫn chưa tan hết, thì phòng của tôi lại có thêm mùi xà phòng hương hoa …
Tôi mặc một chiếc áo ngủ khá kín đáo bước ra khỏi phòng tắm, anh vẫn đang ngồi trước máy vi tính chăm chú sửa bản báo cáo, hàng mi dày của anh cụp xuống, che khuất một nửa sự suy tư.
Dường như anh đã trở về phòng mình tắm rửa, và thay một chiếc quần đùi mỏng phối cùng một chiếc áo sơ mi khá mềm mại.
Lúc này, trông anh rất thư thái, mái tóc ướt , cổ áo phông phanh không cài đủ cúc mở rộng một cách thoải mái, khiến tôi không thể không nhớ đến sự ấm áp tạo xúc cảm mãnh liệt lúc nãy…
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng mình, tôi đỏ mặt bước qua, khéo léo nhắc nhở anh: “Đã muộn thế này, anh còn bận à?”
Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nói một cách tự nhiên: “Anh sẽ viết xong nhanh thôi, em mệt thì ngủ trước đi.”
“Vậy còn anh?” Ý của tôi là tôi muốn ngủ, anh không phải là cũng nên về phòng mình hay sao.
Anh nghe vậy, liền đóng lại màn hình máy tính.
Tôi âm thầm khen ngợi anh, không ngờ anh lại nói một câu:
“Anh sẽ ngủ cùng em!”
Tôi ngây người!
Tuy rằng tôi và anh vừa mới chấm dứt một trận kích tình mãnh liệt, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng kịp với sự thay đổi đột ngột của anh.
“Không cần.” Tay tôi âm thầm kéo vạt áo ngủ, nhỏ giọng nói.
“À.” Anh gật gật đầu:
“Vậy em ngủ cùng anh là được.”
“…”
“Đúng rồi!” Anh cầm lấy chiếc hộp màu trắng đặt trên bàn, đến trước mặt tôi từ từ mở ra, hỏi với giọng điệu dè dặt:
“Em thích không?”
Chiếc đồng hồ màu trắng, dây đeo bằng thép được phủ một lớp men trắng sáng bóng, ở móc khóa đồng hồ có khắc một chữ “SRP”.
Tôi kinh ngạc mở ra, đầu ngón tay tôi vuốt ve cái tên được khắc trên đó, thật đẹp!
Đây chính là chiếc đồng hồ mà tôi mơ ước được người yêu tặng.
Chiếc đồng hồ được đeo lên cổ tay tôi, môi anh hôn nhẹ lên trán tôi, dần dần chuyển xuống gò má tôi.
Đèn tắt, chiếc chăn mỏng đắp lên người anh và tôi.
Anh ôm tôi từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc con, khi ngủ em thích mặc quần áo lắm sao?”
“Ừm!” Trước kia, tôi không có thói quen này, từ ngày chính mắt thấy anh chỉ mất ba giây để nhảy qua ban công sang phòng tôi, tôi liền hình thành thói quen mặc quần áo khi ngủ:
“Sát vách nhà em một tên sắc lang, nên ngủ mặc quần áo mới có cảm giác an toàn.”
“Cảm giác an toàn.” Bên tai tôi anh nói khẽ, ngón tay lần thao vạt áo đi vào thăm dò:
“Anh sẽ cho em biết cái gì được gọi là cảm giác an toàn…”
Tiếng sột soạt của quần áo cọ xát với tấm chăn mỏng ngầm nói lên sự rụt rè của tôi và cố chấp của anh.
“Đừng ồn ào, trời sắp sáng rồi kìa.” Tôi nói thầm, đối với sự cách âm không tốt này tôi có một chút lo lắng.
"Nhưng mà anh muốn ôm em ngủ, chứ không phải là ôm quần áo.”
“…...” ( Quá trời lí do)
Cuối cùng, sự yếu ớt của tôi cũng không kháng cự được sự kiên trì của anh, từng mảnh quần áo vô tội bay ra ngoài theo chim bay..
Không còn sự cản trở của quần áo, làn da trắng mịn màng của tôi và sự thô ráp của anh chạm vào nhau, lúc này, tôi mới phát hiện thân thể của anh rất ấm, sự lạnh lẽo lúc này tan biến, thay vào đó là cảm giác vô cùng thoải mái, cơ thể phản xạ tự nhiên mà rúc vào lòng anh…
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi, dịu dàng vuốt ve, lại theo lưng tôi chậm rãi đi xuống…
Cảm nhận được cơ thể của anh đang phản ứng, dư âm của cơn đau lúc nãy vẫn còn, cơ thể của tôi bắt đầu run rẩy.
“Anh đừng mà, em mệt quá…”
Môi anh đang dán ở phía sau vành tai tôi, dừng lại một chút, rồi thở nhẹ như ra dấu hiệu rút quân.
“Ngủ đi.” Anh nhẹ giọng nói, sau đó chuyển một cánh tay lên gối của tôi, để tôi gối lên cánh tay anh, tay kia vòng từ sau lưng đến trước ngực tôi, nắm lấy tay của tôi, đem cả người tôi ôm gọn vào thân hình to lớn của anh.
Từng đường cong trên thân thể kết hợp chặt chẽ không có khe hở, tôi trước sau không có dũng khí xoay người để đối mặt với anh…
Bầu không khí bất chợt im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cánh quạt quay, có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, còn có thể cảm giác được nhịp tim anh đang dần dần ổn định.
Toàn thân tôi đồng thời thả lỏng, mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, thổi vào người tôi.
Tôi nặng nề nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ của hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau, nhịp tim hòa cùng nhịp tim, hô hấp quyện cùng hô hấp…
Đến đây đã lâu, nhưng tôi chưa từng có cảm giác an toàn và yên ổn như vậy.
Đây thật sự gọi là cảm giác an toàn sao?
Tôi yên tâm giao bản thân mình cho anh, nằm im trong lòng anh mà ngủ.
Tôi giống như được trở về thời thơ ấu, nằm im trong lòng mẹ, lắng nghe lời ru của Mẹ.
Hô hấp của tôi dần dần ổn định, chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao nhiêu giờ đồng hồ, khi tôi tỉnh dậy, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào người tôi và anh.
Tôi chớp mắt, thấy cánh tay tôi và anh để bên ngoài chăn, tay anh vẫn nắm chặt bàn tay tôi, trên cổ tay cả hai là cặp đồng hồ cùng kiểu một đen, một trắng.
Trên chiếc đồng hồ của anh cũng khắc dòng chữ: " Su "
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cảm động mà tôi chưa bao giờ có.
Nhất là khi thấy chiếc đồng hồ trên tay của anh, nó đẹp tựa như con người của anh vậy. Anh thật sự là của tôi sao? Hoàn toàn thuộc về tôi sao?
Tôi biết là không, tôi chỉ là một vị khách qua đường bất chợt xuất hiện ngang qua cuộc đời anh, tạm thời bổ sung vào chỗ trống tăm tối trong lòng anh…
Nhưng trong khoảng thời gian yêu nhau này, tôi sẽ chân chính mà chiếm lấy anh, như vậy là đủ rồi, điều gì cũng không còn quan trọng nữa!
Xem đồng hồ, chỉ hơn sáu giờ, tôi tham lam luyến tiếc sự ngọt ngào, cho phép bản thân ngủ thêm một chút nữa, liền nhắm mắt lại một lần nữa, mang nụ cười đi vào giấc ngủ…
Khi tỉnh giấc lần thứ hai, ánh nắng mặt trời đã làm chói mắt cô, tôi nhìn đồng hồ. Chín giờ!
Tiết học của tôi ! Vấn đề ở chỗ, đây là môn học bắc buộc nha! Tôi chết chắc rồi!
Vội vàng ngồi dậy, tôi đang muốn quấn chăn lên người để đi lấy quần áo thì..
Một cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của tôi, kéo tôi trở lại trên giường, một lần nữa kéo chăn đắp lên người tôi.
“Em phải đi học.”
“Ừm!” Anh nhắm mắt lại lên tiếng, nhưng lực ôm trên thắt lưng không hề nới lỏng.
“Môn này rất khó qua.” Tôi nói.
“Ừ, anh biết.” Anh gác chân mình lên đùi tôi.
“Nếu em không qua, giáo sư sẽ mắng em đấy.”
Thân thể anh hơi chuyển động, tôi nghĩ cuối cùng anh cũng còn chút lương tâm, không ngờ là anh trực tiếp đè lên người tôi, cười tủm tỉm nhìn tôi:
“Hay là em mời anh dạy kèm cho em đi, anh đảm bảo em sẽ qua được.”
“Thật không?!” Tại sao tôi không nghĩ đến điểu này nhỉ..??
“Thật, nhưng trước mắt chúng ta nên thỏa thuận khoản học phí đã. Anh thu phí rất phải chăng, một ngày học...một lần…” Nói xong tay anh hướng về phía ngực của tôi, nơi nhạy cảm nhất nhanh chóng bị anh giữ lấy, giọng điệu của anh hiện giờ rõ ràng là đang muốn tôi dùng thân xác của mình để đóng học phí cho anh đây mà
Tôi liền đẩy bàn tay gian tà của anh ra.
“Nếu em vẫn không qua thì sao?” Chẳng phải em lỗ vốn sao.
“Anh sẽ trả lại cho em… Một ngày, hai lần.”
“Anh gian xào, lừa bịp… A…”
Câu nói tiếp theo, tôi vẫn chưa kịp nói…
Anh hôn tôi một lần nữa.
Mọi thứ tôi định thốt ra dường như bị anh nuốt hết, lửa nóng trong anh vây hãm lấy tôi như muốn chiếm giữ và hòa vào cơ thể tôi, khiến tôi rơi vào sự mộng đẹp triền miên.
Hôm nay, so với đêm qua anh càng dịu dàng và tinh tế hơn, anh từng bước từng bước dìu tôi đi vào thiên đường tình yêu…
Sự âu yếm cùng với sự khiêu khích đùa giỡn của anh, tôi cảm nhận được thân thể của mình đang dần bị anh thuần phục.
Đúng theo mong muốn cùa anh, sự khát vọng, rên rỉ, chờ đợi, đồng thời cũng vô cùng hạnh phúc…
Sự e thẹn của tôi hoàn toàn tan vỡ, hiện giờ, tôi toàn tâm toàn ý chờ đợi anh cùng tôi thoản mãn khát vọng của tình yêu và cả những thử thách. Một lần nữa anh tiến vào cơ thể tôi thăm dò, một chút tê dại và đau đớn khiến tôi nhíu mày, anh lập tức dừng lại, hôn nhẹ lên vành tai tôi, cổ tôi… Anh kiên nhẫn chờ đợi sự đau đớn của tôi qua đi và thay thế vào đó cảm giác tê dại, chờ ngọn lửa tình rực cháy lấp đầy nó anh mới tiếp tục, mãi cho đến lúc tôi hoàn toàn chấp nhận sự chiếm hữu của anh thì anh đã ở nơi sâu nhất trong cơ thể của tôi.
So với hôm qua, yêu nhau trong không gian nhỏ hẹp trên xe giữa trời mưa lớn, thì lúc này, trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, trên chiếc giường mềm mại, thì rõ ràng hôm qua không thể so sánh được.
Dưới ánh nắng soi chiếu, sự kích tình không có chỗ che lấp đều được phơi bày.
Tất cả những nơi kín đáo nhất cùng với tư thế hoàn toàn lộ ra trước mắt tôi, tôi cảm thấy hoảng hốt, sự kết hợp chặt chẽ của tôi với anh, hoàn toàn bị anh thu vào đáy mắt…
Hô hấp của anh trở nên khàn đặc, phản ứng sinh lý dâng trào mạnh mẽ, anh gần như mất đi lý trí nhường chỗ cho cảm xúc tình yêu thăng hoa mạnh mẽ tuôn trào…
Vô số những nụ hôn đan xen,
Vô số tiếng thở dốc cùng rên rỉ,
Vô số lần mạnh mẽ chiếm đoạt cùng hoà quyện,
Vô số lần cảm xúc thăng hoa lên đến đỉnh điểm rồi lại như gió hạ xuống trần thế..
Đến gần giữa trưa, sự khoái cảm triền miên của tôi và anh đạt đến cao trào mới dần dần chấm dứt.
Anh cẩn thận giúp tôi xử lý tốt tất cả, sau đó ghé vào ngực tôi mà hưởng thụ an bình.
Nghỉ ngơi trong một lát, tôi đưa tay về phía đầu giường sờ soạng tìm bút, vươn đến mép giường, vạch một đường thẳng đứng. Sau đó lại nhớ đến lần hôm qua, lại vẽ thêm một đường nằm ngang.
“Em vẽ gì vậy?” Anh tò mò nhìn lên hỏi
“Đánh dấu số lần anh dạy kèm, phòng trường hợp anh quỵt nợ em.."
Anh cười to, đoạt lấy bút trong tay tôi, gạch thêm hai đường, rồi kéo tôi trở lại trong lòng anh.
“Anh?”
“Nhóc con, em yên tâm, anh nhất định cho em thấy lịch sử huy hoàng của chúng ta tràn ngập khắp mặt tường…”
“…...."
“…...."
“Anh có chắc chắn là công việc của anh chỉ là bác sĩ thôi không?”
Anh nhìn tôi thật lâu, một giọt mồ hôi nóng bỏng rơi xuống giữa trán tôi:
“Tại sao em lại hỏi như vậy?”
"Anh không kiêm luôn nghề trai bao chứ"
Anh nở nụ cười: “Em không nên kỳ vọng cao ở bọn họ như vậy! Bọn họ một lần phục vụ không biết uống bao nhiêu thuốc kích thích!”
“…....."
“…....."
Nhưng tôi cảm thấy nếu chỉ đơn thuần là bác sỹ thì sẽ không thể có được thân hình cường tráng, sức chịu đựng, thể lực và nhu cầu cao như vậy.”
…
Nếu anh chủ nhà không gọi điện thoại đến đúng lúc, nhắc nhở Net hôm nay là sinh nhật anh, đồng thời thông báo cho mọi người nói sẽ tổ chức tiệc mừng và bảo anh nhất định phải đến, thì chắc chắn tôi sẽ chết trên giường của anh..
Không phải! Là tôi chết ở trên giường của chính mình mới đúng!
Tôi thật sự bị anh dày vò đến mức mơ mơ màng màng, đừng nói là ở trên giường, ngay khi bị thân hình của anh đè xuống, hai cơ thể quấn quýt triền miền không rời như hòa lẫn vào nhau khiến tôi không thể phân biệt được đâu là anh và đâu là tôi nữa.
Anh tắt điện thoại, rút khỏi cơ thể tôi, ngay lập tức tôi cảm nhận được toàn thân tôi mềm nhũng, xương cốt như muốn gãy làm đôi. đừng nói đến việc thu dọn một mớ chất lỏng dính nhớp để lại trên giường, mà thậm chí ngay cả việc cử động mấy ngón tay để kéo chiếc chăn phủ lên trên người mà tôi cũng không còn sức lực.
Tôi không khỏi thở dài trong lòng: Học phí dạy kèm này quả thực rất đắt!
Tôi lại thầm so sánh, so với khoản học phí thì trường này vẫn coi như còn có nhân đạo.. Về sau sẽ chừa không dám đi cá cược nữa..
Đáng giận nhất là, Net với vẻ mặt vô cùng sở khanh đang nằm cạnh tôi mặc sức mà cười, anh ung dung, thoải mái duỗi thẳng người phô bày thân hình nam tính tràn đầy vẻ đẹp khó cưỡng lại.
Nếu như không trông thấy lớp mồ hôi mỏng bao phủ trên người anh thì tôi sẽ hoài nghi rằng không biết người đàn ông trước mặt này có phải là người vừa cùng tôi trải qua một cuộc kích tình kịch liệt hay không nữa.
Trời ơi! Người đàn ông này, tôi sớm muộn gì cũng sẽ chết thảm trong tay anh!
Anh đỡ tôi lên, dùng tay phải nâng trọn lấy bả vai của tôi, tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại, tìm một tư thế thoải mái nhất, ghé đầu vào ngực anh, để mặt tôi vùi vào hõm vai anh.
“Sinh nhật vui vẻ…” Tôi dùng thêm một từ nghi vấn: “Không?”
“Ừ! Rất tuyệt vời!” Anh nhìn mái tóc rối tung của tôi, hôn lên đó:
“Sớm biết em cởi bỏ quần áo lại trở nên mê người như vậy, anh nhất định sẽ không chờ đến tận ngày hôm nay.”
“Sớm biết anh cởi bỏ quần áo lại trở nên cầm thú như vậy, em nhất định sẽ không để cho anh tận dụng cơ hội!”
Anh vuốt ve chân mày tôi, nở nụ cười. Sau đó lại cầm tay tôi đặt lên trên ngực anh.
Dưới lòng bàn tay, tôi cảm nhận được nhịp tim của anh vô cùng mạnh mẽ..
Hai chiếc đồng hồ chạy cùng một nhịp, không lệch một chút nào.
Ánh nắng chiếu vào, làm cho hai cái tên phát sáng lấp lánh
“Tại sao trên đồng hồ của anh lại khắc chữ "Su" vậy ’? Tại sao anh không khắc tên thật của em?” Tuy rằng tôi thấy chữ “Su” nhìn qua cũng rất ấm áp, nhưng tên hai người kết hợp lại sẽ hợp lý hơn.
“Nếu một ngày nào đó anh đổi người yêu, thì phải mất công xóa tên của em rồi đổi thành tên người khác. Như vậy rất phiền phức!” - Anh cười bí hiểm nhìn tôi..rồi hờ hững nói cho tôi biết: Chữ "Su " rất hay! Dù có là ai cũng không cần phải thay đổi.."
Tôi thật sự không còn chút sức lực nào, nếu như còn dù chỉ một tí thôi, tôi cũng sẽ lấy nồi cơm điện đập lên đầu anh, quát to với anh: “Anh chết đi cho em nhờ!”
May mà lưỡi của tôi vẫn còn chút sức lực, cho nên tôi cũng hờ hững mà khen ngợi anh:
“Đàn anh, anh đúng là biết nhìn xa trông rộng! Khi anh đem chiếc đồng hồ trên tay em tặng lại cho người khác thì đừng quên nói với người ấy rằng nó là vật đã qua tay nhiều người !”
Anh thở dài, tay anh xoa xoa má của tôi:
“Em đúng là chết đến nơi mà vẫn còn cứng miệng!”
“…..."
Cứng rắn cũng có lợi ích gì, chẳng phải đã bị anh ăn sạch sẽ rồi sao!
“Trên đời này, ngoài em ra thì có rất nhiều người cùng tên em, nhưng " Su" của anh thì chỉ có một! Độc nhất vô nhị!”
Ấm áp..
Đúng vậy, cảm giác này lan toả đầy hạnh phúc..
…
ns216.73.216.209da2