“Argggg—”
“Ahhhh—, chạy mau nó lại đến kìa!!!”
“Chết tiệt, pháp sư! Pháp sư đâu?! Mau bắn rớt đám đó đi chứ!!”
“Trị liệu, có người bị thương! Trị liệu!!!”
“Ahhh—, cứu…cứu tôi với…!”
Khung cảnh hỗn loạn, máu, đất đá, cát bụi vương vãi khắp nơi.
Trên bầu trời lờ mờ sáng, hàng trăm con quái khổng lồ chao lượn.
Chúng phun lửa, phóng đá, có vài con còn trực tiếp hạ xuống dùng cái mỏ lởm chởm răng xé toạc cơ thể con mồi.
Trước bọn quái vật đó, con người trở nên thật nhỏ bé, yếu ớt.
‘Haizzzz, bọn ngu ngốc đó.’
Ban nãy, khi con Blazemaul đầu tiên lao xuống, thay vì chạy đi ẩn nấp thì hơn chục đặc vụ lại nhảy lên giáp lá cà với chúng.
‘Điên thật mà, cao nhất cũng chỉ có C thôi mà…’
Adren nhìn đám người vẫn vật lộn ngoài kia với ánh mắt đáng thương.
Anh ẩn núp sau tảng đá không mấy nổi bật, anh đã tách đoàn ngay khi phát hiện sự xuất hiện của đám quái vật.
‘Chịu thôi, với bọn Blazemaul đó tận cấp C+, còn mình chỉ mới D…’
Skreee— skreeeeee—
Ầm—
“Ách! Mắc gì qua đây chi vậy?!”
Một cái mỏ vàng choé vừa mổ nát tảng đá bên cạnh chỗ ẩn núp.
Adren lập tức cuộn người lăn sang một bên, anh đứng phắt dậy, lao thẳng vào hẻm núi sau lưng.
Lúc đầu, anh đã tính chuồn vào hẻm núi, nhưng trong đó chẳng có tảng đá nào để che thân cả.
Skreeee—
Con chim cam chói kia đang dí sát sau lưng.
Adren chắc chắn, với cái sải cánh dài gần mười lăm mét kia thì nó chẳng thể bay vào hẻm núi chật hẹp này được.
Nhưng, nếu chỉ vậy người ta đã không xếp Blazemaul vào hàng quái cấp C+.
Gráccc—
Ngọn lửa nóng rực phun thẳng từ trên trời xuống.
Anh lùi lại áp sát người vào vách đá, lợi dụng vài mỏm đá nhô ra chắn đi ít lửa.
Tuy vậy, má phái vẫn bị ngọn lửa hơ trúng.
Xèooo—
Tiếng da cháy bỏng vang lên bên tai khiến da đầu anh tê rần, cơn đau ập tới như sóng thần cuốn trôi mọi suy nghĩ.
‘Đau chết mất!!!’
Lửa của Blazemaul có thể đạt đến hơn năm trăm độ, đủ để nướng chín bất kì sinh vật nào lập tức.
Bù lại, con Blazemaul đuổi theo anh nãy giờ đã lượn đi mất, nó quá thiếu kiên nhẫn để đuổi bắt con mồi này.
Thay vào đó, vẫn còn rất nhiều con mồi tương tự đang nhảy nhót ngoài kia.
Adren nín thở, anh xác định xung quanh yên tĩnh rồi mới từ từ ngồi xuống.
‘Ahhhhhh.’
Thật xui xẻo.
Nhiệm vụ hôm nay là hỗ trợ đội 4 thu thập vật liệu ở cánh cổng Core – R - B ở vùng tiếp giáp giữa Forgeon và Rubra.
‘Đám quý tộc ở Rubra đó…! Sao chúng không bỏ tiền ra nhờ ổ chó ba đầu kia đi thu thập chứ?!’
Đương nhiên, đây là một trong vô số lần trụ sở Forgeon phải tiếp nhận yêu cầu ngu ngốc của đám quý tộc thượng đẳng ở Rubra.
Mục tiêu là xác của hai mươi con Blazemaul, loài chim xấu xí đặc trưng của các cổng cấp B.
Theo báo cáo, thế giới này đã từng tồn tại nền văn minh, nhưng nó quá yếu để chống lại sự xâm lược của các cổng.
Vô số quái vật biến dị đổ xô từ bên kia các cổng đã đưa thế giới này trở thành mạt giới.
“Arghhhh—, đâu ra con nữa vậy?! Tên khốn nào dụ nó qua đây hả!!!”
Tiếng la ó từ xa vọng lại, Adren ngồi im chẳng buồn động đậy.
Phần da cháy xem trên mặt từ từ lành lại nhanh chóng.
Anh đưa tay sờ sờ kiểm tra, ừm, không có sẹo.
Dù chỉ là đặc vụ D, Adren vẫn sở hữu một số kỹ năng cơ bản.
Sẽ thật điên rồ nếu quẳng một kẻ vô dụng vào ‘Khu hoang dã’ suốt ba năm ròng, người dân sẽ phát rồ và đả đảo liên minh nếu chuyện đó xảy ra.
Anh thở dài, chuyến công tác này có lẽ sẽ kéo dài vài ngày đây.
Soạt – soạt.
Tiếng lật sách vang vọng trong không gian tĩnh lặng của phòng khách.
Sợi năng lượng lơ lửng giữa không trung lại quẳng đi một quyển sách khác.
Hàn Thanh lười biếng nằm dài trên thảm trải sàn giờ còn mềm mại và ấm áp hơn trước.
Kể từ ngày đăng ký giám hộ, nửa tháng đã trôi qua.
Từ hôm đó, thi thoảng Celida sẽ đột ngột đá cửa xông vào nhà để chơi với cậu.
Cũng nhờ vậy, cô thấy Hàn Thanh khá thích chôn mình trong phòng sách nên cô đã trực tiếp thay đổi bố cục.
Không còn bàn gỗ, ghế sô pha, ghế dựa cứng rắn.
Trong phòng chỉ còn hàng trăm kệ sách chất cao lên tận trần và cái thảm mềm mại.
Adren gần như xù lông và suýt chút nữa nhào về phía Celida, nhưng ngay khi ánh mắt chạm nhau, anh lại cụp đuôi bỏ ra ban công.
Cậu xoay người mặc kệ hàng loạt dòng chữ liên tục chớp nháy trên cái bảng trạng thái giả mạo kia.
‘Chán quá, nhưng mình thích nó.’
Dù trải qua vô số lần, cậu cũng thích cảm giác buồn chán khi chẳng phải đau đầu hay khó chịu vì mọi thứ.
Thật ra, trước khi Adren đi công tác, cậu đã ngỏ lời đi cùng.
Nhưng, anh chỉ nhìn cậu, nheo cặp mắt xanh lục lại rồi cứng rắn từ chối.
“Cái gì? Đi cùng tôi? Đừng nghĩ nữa, ngoan ngoãn ở nhà đi, bà cô kia mà biết cậu đi theo sẽ rút xương sống tôi ra làm cán chổi mất.”
Ngày hôm sau, anh cứ thế đóng cửa, à, khoá luôn cả cửa và rời đi.
Trong mắt Hàn Thanh, cái khoá kia nhìn khá đẹp đó chứ, giống mấy món đồ trang trí ở nhà chị Celida.
Còn về nó có tác dụng không? Rất đáng tiếc, nó vô dụng.
[Thanh thanh ơi~]
[Đừng phớt lờ tôi nữa, con mèo của cậu bị thương rồi kìa.]
“Hửm?”
Cậu dừng lại động tác xoay người, nhìn chăm chú vào dòng chữ mới hiện lên.
Krik— krik— krik—
Adren cố kiềm chế ngụm máu trong miệng, kiếm lại tiếng thở nhỏ nhất có thể.
Chỉ mới năm tiếng trôi qua từ lúc đám Blamzemaul biến mất.
Nhưng thay vì thở phào may mắn, tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ.
Ở thế giới đầy quái vật thế này, không bao giờ có thể nghỉ ngơi cả.
Khi một con quái rời đi, có nghĩa là, một thứ gì đó khủng khiếp hơn đang ùa đến.
‘Mình đã hy bọng…’
Nếu ở Forgeon có đền thờ hay nơi nào đại loại thế, Adren xin thề, anh sẽ đạp cửa xông và chất vấn bức tượng thần kia.
Sao có thể đối xử với tôi như thế?!
Vừa thoát khỏi móng vuốt của đám quái cấp C+, thì từ đâu lại xông ra một bầy Hemobane cấp B.
Hemobane, ác mộng của mọi cánh cổng cấp B trở lên.
Loài muỗi biến dị này có kích thước vượt trội, to cỡ lòng bàn tay và phần đầu thì lúc nhúc những chiếc vòi.
Thêm cả tám cái chân sắc lẹm sẵn sàng đâm thủng mọi lớp chắn.
Theo thống kê, chỉ một bầy Hemobane gồm ba mươi con có thể huỷ diệt hoàn toàn một pháo đài cỡ trung ở Celeron.
Adren nhớ lại chú thích trong hồ sơ, lưng không khỏi lạnh toát.
‘Ha, cũng phải cảm tạ tên đội trưởng đội 4 ngu ngốc kia.’
Anh quét mắt nhìn quanh, lần này ngoài đội cận chiến 4 là toàn bộ thành viên tham gia, các đội khác chỉ cử ra một, hai người.
Đương nhiên, cậu là thành viên duy nhất của đội 6 ở đây.
Và, cậu cũng đang bị cô lập.
‘Họ dẫn đám đó tới nơi mình trốn, cứ thế xông vào, và giờ lại nhìn mình kiểu đó à?’
Anh cảm nhận đôi khi vẫn có vài ánh mắt khinh thường, ghét bỏ rơi trên người mình.
‘Nực cười thật, muốn đấm bọn nó quá.’
Adren kiềm lại cảm giác bực dọc trong lòng, chuyện quan trọng hiện tại là phải thoát khỏi đây,
Anh cũng chẳng hy vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Anh nhìn lại vết thương trên người, cần thêm mười phút để lành lại hẳn.
‘Đành ngồi im và đợi thôi.’
Hemobane là loài khát máu, nếu không phải có lớp màng bảo hộ tạm bợ bên ngoài, chắc toàn bộ người ở đây sẽ bị hút khô.
Đầu Adren xoay chuyển không ngừng, phải tìm được cách thoát thân trước khi lớp màng nứt toạc hoặc trời tối.
Khi màn đêm buông xuống, mạt giới mới lộ ra hình dạng thật sự của nó.
Anh kiên quyết không thể trải qua cảnh tượng đó thêm lần nào nữa.
Krik—
Ầm.
Đám muỗi biến dị kia lại đâm sầm vào lớp màng, ánh trắng chớp nháy dường như có thể tắt ngúm bất kì lúc nào.
Chưa tới nửa giờ, lớp màng chắn chắc sẽ tan vỡ.
Vài phút trước, có vài người đã đi sâu vào trong hang nhưng đều trở lại với biểu tình chán nản.
Ai cũng nghĩ đây là một cái hang cụt.
Nhưng, Adren biết cái hang này có lối ra.
Mùi cỏ, mùi gỗ, mùi đầm lầy.
Anh có thể ngửi thấy chúng, dù rất nhạt nhoà.
Hơn nữa, còn có tiếng nước chảy, chứng tỏ ở bên kia có dòng suối, càng khẳng định có một lối ra sâu bên trong.
Xác nhận không còn vết thương nào rỉ máu, Adren đứng dậy khom người lẳng lặng bước vào sâu bên trong hang.
“Này! Đi đâu đó?!”
“Kệ hắn di, tên đó thì làm được gì chứ.”
“Đúng đó, ban nãy chúng ta cũng thấy bên trong chả có gì mà.”
“Ha, đồ nhát gan, chắc hắn tính núp sâu bên trong hang chứ gì? Thảm hại thật!”
Những lời chê bai không ngừng vang lên phía sau.
Nhưng Adren không quan tâm, so với mấy cái này thì anh càng sợ đám Hemobane đang vo ve bên ngoài hơn.
Càng đi sâu vào trong, nhiệt độ không khí càng giảm.
Trong bóng tối, đôi mắt xanh lục sáng lên quỷ dị.
Anh bước từng bước nhẹ nhàng, cẩn thận mọi âm thanh.
Con người là loài sinh vật kì lạ, dựa dẫm vào ánh sáng nhưng lại tự đưa mình vào bóng tối.
Vài phút nữa lại trôi qua, phía sau tĩnh lặng, có lẽ lớp màng vẫn an toàn.
Đám người kia có ý định ngay khi lớp màn vỡ sẽ tạo lớp chắn năng lượng quanh cơ thể rồi lao ra ngoài, ít nhất cách đó còn có cơ hội sống.
Anh thầm cười nhạo, anh cũng chẳng muốn cứu bọn họ.
Người ta nói lòng tốt là cái vòng, cho đi sẽ nhận lại.
Nhưng với Adren, cái vòng đó sẽ siết chặt lấy cổ anh đến tắt thở.
Cứ thế, Adren cứ đi mãi đi mãi trong bóng tối.
Có lẽ trong lúc đó tấm màn đã vỡ, mọi người đã lao ra ngoài thoát thân thành công hoặc đang chiến đấu với bầy Hemobane hoặc đã bị hút khô rồi.
Adren không mấy lo lắng việc bị đám muỗi biến dị đó đuổi theo, chúng nhạy với mùi máu, và duy nhất mùi máu.
Mọi vết thương trên cơ thể anh đều đã khép miệng, ngay cả kỹ năng ẩn thân cũng đang hoạt động ở mức tối đa.
Âm thanh róc rách dường như sát bên tai, anh cảm nhậ rõ mùi cỏ hoà lẫn với mùi gỗ.
Anh nheo mắt, cố gắng nắm bắt mọi tia sáng trong không gian tối tăm này.
‘Thêm chút nữa, hình như sắp tới rồi.’
Bỗng nhiên, một bức tường xuất hiện.
Đúng vậy, Adren thấy rõ đó là một bức tường hoàn toàn chặn kín lối đi.
“Hừm, chắc này là cái bọn họ thấy.”
Rõ ràng, đám người thăm dò trước đó không hề tiến gần kiểm tra, hoàn toàn chẳng nhận ra nó chỉ là bức tường đá phẳng lì.
Anh đưa tay gõ nhẹ lên bề mặt lạnh lẽo đó.
Cốc – cốc.
Tiếng vọng trong trẻo chứng tỏ phía đối diện còn có không gian trống.
Anh đưa tay sờ soạng dọc theo mặt tường, chắc chắn đây là một cơ quan của nền văn minh từng tồn tại ở thế giới này.
Thiên nhiên sao có thể tạo ra bức tường láng bóng như vậy trong cái hang toàn đất thế này?
Dù thế giới này có hư cấu đến đâu thì đó cũng là chuyện không thể.
Cạch.
Một ô vuông lõm xuống ngay khi tay Adren chạm vào.
Bức tường đá nặng nề tách đôi ra, để lộ không gian khổng lồ phía sau.
“Quao, tuyệt thật.”
Adren không kiềm được thốt ra lời cảm thán.
Bên kia bức tường chả phải lối đi dẫn ra ngoài như trong tưởng tượng.
Đó là một căn phòng, à không, một sảnh điện thờ rộng kinh người.
Toàn bộ đại sảnh làm từ thứ đá xám bạc cứng rắn, những viên gạch khít với nhau tới nỗi khó mà nhìn thấy khe hở giữa chúng.
Không gian tối tăm không mấy ảnh hưởng tới việc anh nhìn rõ bố cục trong đại sảnh.
Bậc thang, cột đá, nến…
“…”
Anh có cảm giác chẳng lành.
Quét mắt thêm lần nữa, Adren vẫn thấy chỗ này giống trụ sở chính của một tà giáo nào đó.
Đại sảnh trống rỗng, hai bên tường là hai hàng cột đá khắc hoa văn uốn lượn kì lạ.
Ở trên mỗi cây cột đá đều có một ô trống đen kịt, chắc hẳn dùng để đặt nến vào.
Đối diện anh, cầu thang đá hoành tráng như dẫn thẳng vào bóng tối hun hút.
Ở trên bậc cao nhất Adren lờ mờ thấy thứ gì đó.
Là một bức tượng.
Vị thần ngồi gác chân trên chiếc ghế, gương mặt lẩn trong bóng tối, một tay ngài chống cằm.
Dù vậy người đứng dưới bậc thang vẫn cảm thấy ngài đang dùng ánh mắt vô cảm, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh hạ đẳng bên dưới.
Một pho tượng thần lặng lẽ nhìn thẳng xuống anh.
Da đầu Adren tê dại, anh lùi lại, phát hiện bức tường ban nãy giờ lại khép lại, hoàn toàn bịt kín lỗi ra duy nhất.
Anh giữ tầm mắt cố định vào pho tượng, dù chỉ thấy một nửa.
Anh không tin vào ma quỷ hay thần linh, nếu những thứ đó có thật, thì lời cầu nguyện của anh sao lại lẳng lặng chết đi trong điện thờ?
Ngay khi Adren lần nữa mò mẫm trên bức tường, hi vọng khởi động cơ quan mở ra lại.
Tuy nhiên, cuộc sống của Adren chưa bao giờ là êm đẹp như anh tưởng tượng cả.
Cộp, cộp, cộp.
Anh cứng người, dừng mọi hành động, áp sát người vào vách đại sảnh, núp người sau cột đá gần đó.
Cảm giác cứng rắn lạnh lẽo từ mặt đá khiến anh khó chịu cực kì.
‘Chậc, sao lại có tiếng bước chân ở đây?’
Anh nghe rõ ràng đó là âm thanh khi bước trên đá, nó phát ra từ phía cầu thang đối diện.
‘Không phải pho tượng đó chứ…?’
Suy nghĩ này khiến anh lạnh toát.
Anh thật sự nghi ngờ mình bị dính phải lời nguyền hắc ám hay thứ gì đó đại loại vậy, sao có thể xui xẻo tới vậy?!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, âm thanh đế giày bước trên từng bậc đá vang dội.
Anh chẳng dám ló đầu ra nhìn thứ gì đang dần tiếp cận mình.
Chợt Adren nhớ tới cuốn sách ‘Thành ngữ Đông phương” hôm trước vô tình thấy khi dọn dẹp đống sách của tên nhóc kia
Có một dòng trong đó, rất hợp với tình huống này.
Tiến thoái lưỡng nan.
6Please respect copyright.PENANAFoM1K2TceO