CHƯƠNG 1 - GẶP GỠ
Một buổi chiều mùa hạ.16Please respect copyright.PENANA56XQxXGd3u
Căn phòng học tầng hai trở nên ồn ào đến hỗn loạn khi cô giáo vừa bước khỏi lớp. Đó là tiết phụ đạo cuối cùng trong ngày, nhưng cái oi nồng và mệt mỏi của cái nắng hè dường như chẳng thể nào át nổi sự náo nhiệt của ba mươi mấy bạn học sinh
Tiếng bàn ghế kéo kèn kẹt, tiếng la ó, tiếng cười đùa trộn lẫn vào nhau, cao nhất vẫn là tiếng ầm ầm đến từ hai bạn nam lao vào võ đài ở giữa lớp. Ai đó hét lên:16Please respect copyright.PENANAOvYg1imFt0
- ''Vì cái trận rank thôi mà, làm gì căng!?''
Cả lớp dồn sự chú ý vào hai đứa đang đánh nhau, vừa cổ vũ vừa quay video như đang xem một trò tiêu khiển rẻ tiền.
góc cuối lớp, gần cửa sổ, một cô gái ngồi yên lặng, như thể tách biệt khỏi thế giới.16Please respect copyright.PENANAXlAPl9gCq9
Nước da trắng gần như phát sáng dưới ánh nắng cuối chiều lọt qua khung cửa. Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn nhưng lười nhác, làn môi mỏng như đang thở dài. Mái tóc màu nâu nhạt buộc hờ sau gáy, vài sợi rũ xuống trán.
Cô gái ấy đang cắm cúi lướt điện thoại, tai đeo một bên tai nghe, chẳng mảy may quan tâm đến cuộc hỗn loạn đang diễn ra ngay trước mắt.
Màn hình điện thoại sáng lên.16Please respect copyright.PENANAYh50Ir6JOG
Một thông báo nhỏ hiện ra:16Please respect copyright.PENANAj3W70QubJe
"Xin chào."
Cô thoáng liếc qua, ngón tay vẫn lướt, chẳng thèm mở tin nhắn. TikTok, Instagram, vài cái tin tức linh tinh... đủ để khiến cô tách mình khỏi thế giới thật.
Cánh cửa bật mở.
Cả lớp im bặt.
Cô giáo đã quay lại.
Tiếng bước chân và ánh mắt sắc lạnh của cô quét qua lớp học như một con dao mỏng. Hai thằng đánh nhau giờ đứng cúi đầu, tóc rối, mồ hôi nhễ nhại, im lặng như mèo con bị tóm.
- ''Hai em ra ngoài hành lang. Cuối giờ gặp cô. Viết bản tường trình đầy đủ. Không thiếu một chữ.''
Cô gái ngước mặt lên, nhìn qua khung kính mắt trong suốt. Vẫn không biểu cảm.16Please respect copyright.PENANADjxKDEZoOX
Cô nhét điện thoại vào túi váy, khẽ nhếch môi cười — một nụ cười mỉa mai, như thể xem cả chuyện vừa rồi chỉ là trò diễn tập buồn cười của lũ trẻ con.
Cuối giờ.
Cô giáo chưa cho về. Cả lớp nán lại, không ai dám bước ra khỏi cửa. Có vẻ như họ đều tò mò muốn xem "trận chiến hậu trường" giữa cô và hai đứa nghịch ngợm kia sẽ kết thúc thế nào.
Chỉ có cô gái ấy đứng dậy, đeo balo lên vai, lặng lẽ bước ra cửa.
Bước chân nhẹ. Chậm.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ dãy bàn cuối:
- Làm như vậy... để thể hiện với ai?
Cô dừng lại một giây, không ngoảnh đầu. Chỉ khẽ nhếch môi, cười một cái nhàn nhạt, rồi lặng lẽ bước đi, bóng lưng hòa vào ánh chiều mờ nhạt cuối dãy hành lang.
Về đến nhà.
Cô đẩy cửa phòng, ném balo lên ghế, rồi thả người xuống giường như một cái lá rụng.
Màn hình điện thoại sáng lên lần nữa.
Vẫn là tin nhắn ấy:16Please respect copyright.PENANANIdTV09Bdh
"Xin chào."
Cô nhìn chằm chằm vào nó vài giây, rồi mới từ tốn gõ lại:
- "Chào.'' cô mệt mỏi gõ từng chữ
'' Ồ, tưởng cậu không định trả lời ''
- '' Bận ''.
- '' Bao nhiêu tuổi mà đã bận vậy? ''
- ''15''
- '' Haha, câu đùa tôi hả, 15 tuổi thì bận gì chứ? ''
- '' Đi học ''
- '' Đi học mà cũng bận sao? ''
- '' Uh '' Cô đáp lại cùng tiếng thở dài, trong đầu thầm nghĩ '' Bị sao vâỵ? Hỏi nhiều thế??? ''.
Ngay lập tức phía bên kia màn hình cũng trả lời lại :
- '' Sao thế? Tiểu thư hôm nay không vui sao? ''
- '' Hôm nào chả vậy ''
- '' Tôi tưởng đi học vui lắm chứ? ''.
- '' Đi học mà vui gì? Bị sao vậy ? '' cô cau mày
- '' Haha, thế cậu ở đâu vậy? ''. phía bên kia màn hình vẫn vui vẻ trả lời, có vẻ như người đó không biết người đang nói chuyện cùng mình đã phát mệt vì những câu hỏi vô tri đó
- '' Ở đâu hỏi làm gì? Tính bắt cóc tôi à? ''
- ''Hỏi để biết, cứ trả lời không có địa chỉ cụ thể là được mà, mất gì đâu ''
- '' Hoa Trấn '' ( Hoa Trấn là một thị trấn nhỏ của một tỉnh giáp thành phố )
- '' Ồ, cũng khá xa đó. Tôi ở Dương Quảng ''. (Dương Quảng là trung tâm thành phố)
- '' Xa thì sao mà gần thì sao? ''
- '' Nếu gần, tôi có thể trở thành bạn của cậu, ngày ngày đón cậu đi học, tan học sẽ đưa cậu đi chơi. Còn nếu xa, tôi vẫn có thể trở thành bạn của cậu...còn hai vế sau thì có lẽ không thể ''
Khẽ nhếch miệng cô nói :
- '' Ai muốn làm bạn với cậu? Ai cần cậu đón đi học, ảo tưởng ''
- '' Haha, tôi sơ xuất quá nói chuyện nãy giờ mà chưa biết tên Tiểu Thư ''
- '' Mộc Linh '' Cô đáp gọn lỏn
- '' Tên đẹp đấy chứ, đầy đủ thử xem ''
- '' Chu Mộc Linh ''
- '' Ồ, tôi tên Lục Dương, Lý Lục Dương ''
- '' Tên nghe cũng tạm ''
- '' Tạm á, trước giờ chưa có ai nghe tên tôi mà không khen cả ''
- '' Ảo tưởng quá rồi đấy '' Mặc dù nói vậy nhưng trên môi Tiểu Mộc vẫn bất giác nở một nụ cười nhẹ
- '' Biết tuổi, biết tên còn biết cả địa chỉ nhà nữa, mình trở thành bạn rồi đúng không? ._. ''
- '' Uhm, tạm chấp nhận ''
- '' Haha, vậy cũng được ''.
Vậy là từ đó họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, trong vô thức họ đã coi sự tồn tại của người phía bên kia màn hình là hiển nhiên trong cuộc sống của họ. Tiểu Mộc từ đó cũng vui vẻ hơn và cười nhiều hơn một chút. Mặc dù Tiểu Mộc được sinh ra trong một gia đình có điều kiện cùng với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng hầu như cô chẳng bao giờ nói chuyện với ai, cũng rất ít bạn bè nếu không muốn nói là '' không có'' một phần nhỏ vì gia cảnh nên cũng có khá nhiều bạn nữ trong lớp đố kỵ, một phần cô cũng chẳng buồn nói chuyện hay tạo mối quan hệ với ai. Có lẽ Tiểu Mộc đã quen với việc một mình nên tính cách có chút bất cần và kiêu ngạo, không quan tâm đến các bạn cùng trang lứa, cô chỉ ngày ngày đi học rồi lại về nhà cắm mặt vào chiếc điện thoại qua ngày. Vậy nên sự xuất hiện của Lục Dương khiến cô thấy vui vẻ hơn vì có người để trò chuyện đặc biệt người đó còn ở rất xa, trong tâm trí của Tiểu Mộc lúc đó cô nghĩ người này có thể sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nói gì đến có cơ hội bước vào cuộc sống của mình cơ chứ, vậy nên cô cũng không suy nghĩ nhiều mà cứ trò chuyện cùng Lục Dương.
Một hôm như thường lệ Tiểu Mộc cùng Lục Dương đang trò chuyện vui vẻ bỗng dưng có tiếng '' choang '' phát ra từ tầng dưới. Khoành khắc đó Tiểu Mộc im lặng, đôi mắt dán chặt lên trần nhà như đang chờ đợi một điều gì đó mà cô không muốn chuẩn bị xảy ra.
- '' Tiểu Mộc, sao thế? '' tiếng Lục Dương khẽ gọi.
'' Choang '' lại một tiếng nữa vang lên kèm theo đó là tiếng hét lớn cùng giọng nói đanh thép của một người đàn ông.
- '' Tao đã bảo mày im đi cơ mà? '' Ông ta quát cùng với đó là tiếng khóc nấc lên của một người phụ nữ.
Lúc này trên lầu, sau khi nghe những âm thanh đó vang vọng khắp ngôi nhà, trái tim của Tiểu Mộc bỗng quặn lại, cô chầm chậm mở cửa, tiến về phía cầu thang nơi âm thanh hỗn loạn vẫn đang tiếp tục diễn ra, đúng lúc cô nghiêng đầu xuống để nhìn về nơi có tiếng cãi nhau hỗn loạn thì thấy người đàn ông đang vung tay định tát vào mặt người phụ nữ trước mặt. Trong vô thức Tiểu Mộc chạy đến hét lớn :
- '' Làm gì vậy? Tại sao ba mẹ cứ làm thế này vậy? Ba mẹ định như thế này đến bao giờ? '' Tiểu Mộc hét lớn, những giọt nước mắt cũng đã lăn xuống chiếc môi đang run rẩy từ khi nào.
- '' Mày xuống đây làm gì? Đây không phải việc của mày ''
Nói rồi người đàn ông tiếp tục hung dữ tiến về phía người phụ nữ, trong đôi mắt như thể có hàng ngàn mũi dao chuẩn bị cắm thẳng lên người phụ nữ khốn khổ đang ngồi bệt xuống đất như thể bà cũng đang bất lực chờ đợi điều gì đó tồi tệ sắp xảy đến với mình.
- '' Ba thôi đi, hôm nào ba cũng uống rượu say rồi về hành hạ mẹ con tôi, có hôm nào tôi có thể yên tâm nằm ngủ mà không phải sợ hãi rằng ở dưới này ba sẽ làm gì mẹ tôi chưa? '' - Tiểu Mộc nói với chất giọng khàn đặc, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe, đôi tay run rẩy siết chặt lại.
Nghe đến đó người đàn ông khựng lại một chút rồi nhìn thẳng vào hai mẹ con đang khốn khổ mà nói :
- '' Mày được đấy '' nói rồi ông ta đá vào chiếc ghế bên cạnh khiến chiếc ghế mất thăng bằng mà đổ về phía Tiểu Mộc.
Tiểu Mộc nhanh tay đỡ lấy chiếc ghế, đôi mắt như đống lửa sắp lụi tàn nhìn theo bóng lưng của người đàn ông dần xa khỏi tầm mắt sau đó đỡ người phụ nữ về giường rồi đi thẳng lên phòng. Ngồi bịch xuống một góc tối ở trong phòng, tay cô ôm mặt, lúc này mọi cảm xúc dường như đang vỡ oà trong thế giới nhỏ bé với bốn bức tường, Tiểu Mộc khóc nấc, đôi tay bắt đầu không làm chủ được mà túm lấy nắm tóc trên đầu, cô đau khổ ngồi đó với những suy nghĩ, nỗi sợ và sự bất lực của một đứa con gái 15 tuổi ngày ngày phải sống trong một gia đình với một người cha nát rượu, ngày ngày đánh đập hành hạ người mẹ bất lực của mình. Lúc này, một tiếng nói trầm khàn chầm chậm vang lên
16Please respect copyright.PENANAB0K2hPYTni
16Please respect copyright.PENANA4N1P1nQuoD
16Please respect copyright.PENANAojdrur8B3v
16Please respect copyright.PENANAIrsZWCn1cB
16Please respect copyright.PENANA8tCmiSuTAT
16Please respect copyright.PENANAlxo9gRmYIU
16Please respect copyright.PENANAJYF1mAiuKJ
16Please respect copyright.PENANAoYUNQhQV1j