Chương 25: Khoảnh Khắc Dịu Dàng
Trời đã gần sáng. Trong căn hộ yên tĩnh, tiếng gió lùa qua khe cửa sổ khẽ rít lên những âm thanh khe khẽ như thì thầm một bí mật. Lục Hàn ngồi bên cạnh Hạ Dương, ánh mắt không còn sự lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là vẻ trầm lặng, đầy suy tư.
Hạ Dương tựa đầu vào thành ghế, mái tóc hơi rối phủ một bên mắt. Cậu đã không ngủ suốt đêm, ánh mắt vẫn mang theo sự cảnh giác nhưng cũng lộ ra mỏi mệt. Vết thương nơi bả vai vẫn âm ỉ đau – cú đụng độ với người của Trịnh Kiều đêm qua không hề nhẹ. Nhưng điều khiến Hạ Dương trăn trở hơn cả không phải là cơn đau thể xác, mà là cảm giác… lạ lẫm khi Lục Hàn đã ôm cậu lại khi cậu suýt ngã.
Không lời giải thích, không nụ cười trấn an. Chỉ là một cái ôm siết chặt trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến tim cậu bỗng đập sai một nhịp.
Lục Hàn đang pha cà phê, từng động tác của hắn điềm tĩnh, chậm rãi. Hạ Dương nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
“Anh... có thường làm vậy với cộng sự không?” – Hạ Dương đột ngột lên tiếng.
Lục Hàn quay đầu lại, khẽ nhíu mày. “Làm gì?”
“Ôm họ.”
Lục Hàn ngừng tay. Một khoảng lặng ngắn trôi qua trước khi hắn quay lại, đặt tách cà phê trước mặt Hạ Dương.
“Không,” – hắn đáp, giọng đều đều – “Chỉ với em.”
Tim Hạ Dương lỡ một nhịp. Cậu cụp mắt, vờ như không nghe thấy. Nhưng hơi nóng trên mặt thì không thể che giấu được.
“Anh không cần phải nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy.” – Cậu lẩm bẩm, đưa tay đón lấy tách cà phê, đầu ngón tay hơi run.
Lục Hàn nhếch môi, cúi người thấp xuống gần Hạ Dương hơn, giọng nói trầm khàn vang lên sát bên tai:
“Anh chưa từng nói điều gì mà anh không có ý.”
Căn phòng lặng đi. Cà phê trong tách bốc hơi nghi ngút, nhưng nơi đáy lòng Hạ Dương còn nóng hơn nhiều.
Cậu đặt tách xuống, đứng dậy, định bước ra ngoài thì Lục Hàn bất ngờ kéo tay cậu lại. Không mạnh, nhưng cũng không để Hạ Dương dễ dàng thoát.
“Ở lại đi. Chỉ một lúc thôi.”
Hạ Dương khựng người. Cậu không xoay lại, nhưng lòng lại khuấy động dữ dội.
Lục Hàn buông tay, như thể sợ cậu giận. Nhưng Hạ Dương vẫn đứng yên.
Một lúc sau, cậu quay đầu, ánh mắt đã không còn lẩn tránh.
“Anh cứ quen với việc ra lệnh cho người khác hả?”
“Với em, không.” – Lục Hàn đáp, rồi cười – “Anh chỉ... muốn em ở lại.”
Lần này, Hạ Dương không nói gì. Cậu đi tới sofa, ngồi xuống như thể chưa từng định rời đi. Gương mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng khóe môi lại khẽ cong – không phải vì cà phê, mà vì người vừa mới giữ cậu lại.11Please respect copyright.PENANAMoHpW29Zzu
11Please respect copyright.PENANATJl6Yo6Vq2
11Please respect copyright.PENANA3FD7N0EQuf
Xin chào mọi người!11Please respect copyright.PENANAQIsHX3SHmD
Trước tiên mình muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến tất cả các bạn độc giả vì đã để truyện gián đoạn suốt thời gian qua 🥲. Vì lý do học tập và thi cử, mình buộc phải tạm dừng việc viết để tập trung cho kỳ thi vừa rồi.
✨ Tin vui là mình đã thi xong rồi!!!11Please respect copyright.PENANAfXX2GltbbL
Từ giờ mình sẽ quay lại và tiếp tục đăng truyện đều đặn trở lại, không để mọi người phải chờ quá lâu nữa đâu nè. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn, vẫn nhớ đến Hạ Dương và Lục Hàn, và vẫn ủng hộ mình suốt thời gian qua ❤️
Yêu mọi người nhiều!11Please respect copyright.PENANAbmYTrTGOra
— Tác giả của Hạ Dương và Lục Hàn - Mp —