Sau cú va chạm kinh hoàng vào sáng hôm đó, cuộc sống của Tô Hân vẫn tiếp tục yên ổn – ít nhất là theo cách cô muốn. Vẫn ngồi bàn hai tổ một, vẫn mang theo tai nghe chống ồn trong ba lô, vẫn đọc sách mỗi giờ ra chơi và vẫn lặng lẽ từ chối mọi sự tiếp cận. Cô như một tiểu hành tinh tách biệt trong hệ mặt trời mang tên Học viện Thành Vân.
Buổi trưa, khi chuông báo vang lên, Tô Hân thu dọn sách vở rồi nhanh chóng đi về phía căng tin. Cô ghét chen lấn, ghét đám đông ồn ào, và càng ghét những ánh nhìn tò mò dán lên người mỗi khi cô bước qua. Gương mặt xinh xắn của cô đã không ít lần khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang "làm màu". Nhưng sự thật là... cô chỉ muốn được yên.
8Please respect copyright.PENANAl8o7cUYFZ4
Ở một nơi khác trong khuôn viên trường – cụ thể là sân bóng rổ – một nhóm học sinh đang tụ tập đông kín. Tiếng la hét cổ vũ vang lên không ngừng khi một chàng trai trong bộ đồng phục lớp 11A1 bật nhảy ném bóng đầy điêu luyện.
"Trời má ơi, crush quốc dân mới chuyển về thiệt rồi đó hả?!"
"Hàn Tử Dương kìa! Hàn thiếu kìa!"
"Đẹp trai như này ai mà chịu nổi?!"
Tử Dương không mảy may phản ứng. Mắt cậu dõi theo trái bóng như thể ngoài nó ra, cả thế giới chẳng đáng quan tâm. Bóng rơi trúng rổ một cách hoàn hảo. Một tràng hò reo vang lên như sóng vỗ.
Trần Dạ Minh – bạn thân thứ hai của Tử Dương – khoanh tay đứng dựa vào cột, khẽ nhếch môi: "Chơi kiểu này thì hôm nay xác định đứa nào cũng phải xin chụp ảnh chung cho coi."
Vương Gia Bách – bạn thân thứ nhất, người mang danh cà khịa đại vương – cười toe toét: "Chụp ảnh thôi đã là nhẹ. Tối nay kiểu gì cũng có fanpage mới: 'Hội những người sẵn sàng học lại lớp 11 để được cùng lớp với Hàn thiếu' cho coi."
Tử Dương lườm cả hai: "Đi ăn chưa?"
Gia Bách huýt sáo: "Thì chờ cậu ném xong cái quả thần thánh đó mà."
8Please respect copyright.PENANAq39Lm8DIIQ
Căng tin giờ này bắt đầu đông. Tô Hân lấy khay cơm, chọn một suất ăn đơn giản rồi tìm chỗ ngồi ở góc khuất nhất. Lục Khả Vy – bạn thân chí cốt của cô – ngồi xuống bàn đối diện, đặt khay cơm xuống cái "rầm".
"Ê, sáng mày bị cái gì đập vào trán vậy? Giờ nhìn như có cái lúm đồng tiền ấy."
Tô Hân lạnh lùng đáp: "Đó là dấu tích của một thằng mất não."
Vy phá lên cười: "Ồ, mày ghost người ta bao nhiêu thằng, cuối cùng cũng có quả báo nhan sắc rồi ha."
"Ừ, may là chưa trầy xước mặt. Tội thằng đó thật."
"Ủa mày nhớ mặt người ta không?"
"Không. Tao không có hứng nghiên cứu nhân loại."
Vy gật gù: "Chuẩn bà Tô nhà ta."
8Please respect copyright.PENANA9oucSMyTjs
Cùng lúc đó, ba chàng trai bước vào căng tin, gây ra một đợt sóng thứ hai. Các bạn nữ xung quanh thì thầm, mắt như muốn rớt khỏi tròng.
"Aaaaaa Tử Dương kìa!! Nhìn lạnh lùng bá cháy luôn!"
"Ai đi bên trái ảnh vậy? Trời ơi nhìn như bước ra từ phim ngôn tình!"
Tô Hân lặng lẽ cắm cúi ăn, không ngẩng đầu. Cô chẳng để ý rằng ánh mắt của Tử Dương, khi đi qua bàn cô, khẽ sững lại. Cậu thoáng nhíu mày.
Gương mặt đó...
Tử Dương không nói gì, chỉ liếc qua rồi tiếp tục bước đi.
8Please respect copyright.PENANAWZDOWKE3pc
Tan học, trời bất chợt đổ mưa. Tô Hân mở balo tìm áo mưa, nhưng thứ cô lấy ra lại là... hộp sữa chua chưa bóc. Mắt cô giật giật.
"Ê, cần ô không?"
Giọng nam vang lên từ phía sau. Cô quay đầu lại.
Là... thằng mất não sáng nay!
Cô nheo mắt: "Cậu. Là. Ai?"
Tử Dương nhún vai: "Người khiến cậu suýt gãy cổ sáng nay. Cũng là người đang cầm ô."
Tô Hân trừng mắt: "Tôi không quen cậu."
"Và tôi cũng chẳng nhớ mình muốn quen. Nhưng mưa to thế này, có ô vẫn hơn."
Cô nhìn trời, rồi nhìn hộp sữa chua, rồi... miễn cưỡng bước vào tán ô. Nhưng không quên lẩm bẩm:
"Lần sau nhớ nhìn đường, Hàn thiếu."
Tử Dương nhếch môi: "Còn cô... nhớ uống hết sữa chua trước khi đánh người."
Tô Hân ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng: "Mù thật à?"
Tử Dương đáp tỉnh rụi: "Mù tạm thời. Vì ánh nắng mặt trời từ gương mặt cô."
Tô Hân: "..."
Tô Hân: "Đồ dở hơi."
Tử Dương: "Cảm ơn. Tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau nhiều."
Cô hừ nhẹ, bước nhanh ra ngoài tán ô. Dù thế, miệng vẫn hơi cong cong một cách kỳ lạ.
Còn Tử Dương – kẻ từ nước Pháp xa xôi trở về – vẫn nhìn theo bóng dáng ấy, ánh mắt sâu hun hút.
"Quả nhiên... là cô."
8Please respect copyright.PENANAxiHV05p4Zg