Chương 12: Mùi Bánh Ngọt Và Hoa Nhẹ Nhàng
Những ngày nắng nhẹ đầu thu len lỏi qua khung cửa sổ gỗ, in những vệt sáng dịu dàng lên sàn nhà. Thiên Lam buộc gọn mái tóc, xắn tay áo lên, chuẩn bị cho một buổi sáng đầy bột mì và hương vani.
Cô quyết định thử làm bánh nướng nhân trái cây – một món mà trước đây cô chưa từng thử, nhưng luôn nghĩ đến mỗi khi trời bắt đầu dịu đi. Căn bếp nhỏ nhanh chóng trở nên ấm cúng với tiếng lách cách của đồ dùng, tiếng máy đánh trứng và cả tiếng mèo Mạch Nha kêu meo meo đòi lên bàn bếp.
“Không được đâu nha, cái này không dành cho mèo đó,” cô cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy Mạch Nha xuống đất, rồi tiếp tục cán bột, thoa trứng và nướng bánh.
Hương thơm của bánh lan tỏa khắp căn nhà, ấm áp và dễ chịu như vòng tay quen thuộc. Thiên Lam nhìn những chiếc bánh nhỏ vàng ươm trong lò, cảm thấy một niềm vui giản dị dâng lên trong lòng.
Buổi chiều, sau khi bánh nguội, cô cho vài chiếc vào hộp gỗ nhỏ, cẩn thận gói lại bằng ruy băng nâu. Đứng trước vườn hoa, cô chợt nghĩ ra điều gì đó. Cô cúi xuống, hái một nhành hoa cúc nhỏ – loài hoa mà Minh Vũ từng khen là “nhẹ nhàng như người trồng nó vậy”.
Cô ngần ngại một chút, rồi kẹp nhành hoa vào hộp bánh, thắt nơ lại. Tay cô dừng lại trước chiếc chuông cửa nhà bên. Cô hít sâu.
“Ừm… không có gì đâu. Chỉ là bánh thôi mà.”
Cánh cửa mở ra, Minh Vũ đứng đó, áo thun trắng và đôi dép lười, tóc hơi rối như vừa ngủ trưa dậy. Cậu ngạc nhiên nhìn cô một chút, rồi nở nụ cười nhẹ.
“Thiên Lam? Có chuyện gì à?”
“À… Không. Mình… làm bánh thử, nên đem sang biếu cậu vài cái… tiện thể có hoa cúc luôn.” Cô chìa chiếc hộp ra, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu.
Minh Vũ chớp mắt, nhận lấy chiếc hộp bằng cả hai tay như đang cầm báu vật. “Thật sao? Cảm ơn cậu. Trông dễ thương quá… À, ý tớ là, hộp bánh… với… hoa nữa…”
Không khí ngượng ngập kéo dài vài giây. Rồi cả hai bật cười.
“Cậu có muốn… vào uống trà với mình không?” Minh Vũ hỏi, tay vẫn ôm hộp bánh.
Thiên Lam nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Ừ… nếu cậu không phiền.”
Trong căn bếp nhà Minh Vũ, hai chiếc tách trà bốc khói, và chiếc hộp bánh được mở ra, khiến cả gian phòng ngập tràn hương ngọt ngào. Cậu cắn thử một chiếc, đôi mắt sáng lên.
“Ngon thật đấy. Cậu nên mở tiệm bánh ở đây đi. Thiên Lam Bakery – nghe cũng ổn mà.”
Cô bật cười, lắc đầu. “Không đâu. Chỉ làm chơi thôi…”
“Vậy lần sau làm nữa nha. Tớ sẽ làm khách hàng trung thành.”
Cô ngại ngùng cười, má hơi hồng lên. “Được thôi… nếu cậu không chê.”
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Thiên Lam đặt tay lên ngực mình. Nhịp đập vẫn nhẹ nhàng, không quá nhanh, nhưng đủ để cô nhận ra rằng… hình như có điều gì đó đang thay đổi.
Không vội. Không rõ ràng. Nhưng có gì đó rất đẹp đang lớn lên giữa những ngày bình yên này.15Please respect copyright.PENANAMVjf8PWQaZ
15Please respect copyright.PENANAAvThP0wIKH
15Please respect copyright.PENANAJeY6IAfwON
15Please respect copyright.PENANA3wv2TPpoO1
Xin chào mọi người~15Please respect copyright.PENANAeiTPBOdAjm
Mình thật lòng xin lỗi vì đã để các bạn chờ hơi lâu một chút! Dạo gần đây mình bận rộn ôn thi và học tập nên không thể đăng tiếp truyện được 😢 Nhưng mà tin vui là… mình đã thi xong rồi!!! 🎉✨
Từ giờ mình sẽ quay lại với những chương truyện ấm áp, nhẹ nhàng như tách trà buổi chiều, như ánh nắng sớm mai, như nụ cười của Minh Vũ và Thiên Lam vậy đó~ 💕 Cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn chờ mình nhé! Mình yêu các bạn nhiều lắm luôn 🥰15Please respect copyright.PENANAA8dnMNzzV1
15Please respect copyright.PENANAeRL1yWzKrl
_ Tác giả Mp _ 15Please respect copyright.PENANAByCcBb5lJv
ehehehhe15Please respect copyright.PENANA7rmgP9MuV3