
✦ Chương 1: Khởi đầu ✦Tôi tên là Trần Thành Công. Năm nay 25 tuổi. Một người bình thường, sống một cuộc sống cũng... bình thường nốt. Không có gì đặc biệt. Không phải kiểu nhân vật chính trong phim hay truyện nào đó. Chỉ là một người đơn độc giữa lòng thành phố rộng lớn.Buổi sáng tôi làm việc trong một công ty văn phòng nhỏ, ngồi bàn giấy tám tiếng, làm việc với mớ giấy tờ vô hồn và những email dài lê thê. Buổi chiều, tôi lại khoác lên mình chiếc tạp dề cũ, bước vào một thế giới khác—một tiệm hoa bé nhỏ nằm ở góc phố, chen mình giữa những con đường xe cộ đông đúc. Nơi đó là mảnh đất yên bình hiếm hoi trong cuộc sống xô bồ này.Tôi sống một mình trong một căn phòng trọ nhỏ trên tầng ba. Căn phòng không rộng, nhưng đủ yên tĩnh để tôi suy nghĩ, đủ ánh nắng để nuôi vài chậu cây nhỏ bên cửa sổ. Tôi thích vẽ—chủ yếu là vẽ hoa. Những bức tranh tôi chưa bao giờ dám treo lên tường, chỉ cất trong sổ hoặc giữa những quyển sách cũ. Không ai biết đến chúng. Và cũng chẳng ai cần biết.Hồi cấp hai và cấp ba, tôi không nổi bật, cũng không hoà đồng. Có một vài người bạn, nhưng chẳng thân thiết gì nhiều. Chúng tôi chơi với nhau vì học cùng lớp, cùng bàn, cùng trường. Đại học thì hoàn toàn khác. Tôi chẳng còn ai bên cạnh. Không bạn bè, không người quen. Tôi sống lặng lẽ, ngày qua ngày trôi như một dòng nước không gợn sóng.Tôi từng có một người anh trai. Anh hơn tôi ba tuổi, là người vui vẻ, năng động, luôn đứng ra bảo vệ tôi trước mọi thứ. Nhưng rồi... anh không còn nữa.Năm tôi học lớp 11, bị một nhóm bạn trong lớp bắt nạt. Chúng chọc ghẹo, đe doạ, thậm chí có lần ép tôi ra sau trường, đánh và quay video. Tôi giấu mọi thứ. Không nói với ai. Nhưng anh trai tôi biết. Anh đến trường tìm gặp tôi đúng lúc bọn chúng lại chuẩn bị giở trò.Anh lao vào bảo vệ tôi. Đẩy tôi ra sau lưng, một mình đối đầu với năm đứa. Có lẽ bọn chúng không định gây chuyện lớn. Nhưng rồi một đứa trong nhóm hoảng loạn khi bị đẩy ngã, đã lôi trong cặp ra một con dao gấp... và chuyện xảy ra chỉ trong vài giây. Anh tôi mất trong bệnh viện, do mất máu quá nhiều.Từ hôm đó, tôi không còn là tôi của trước kia nữa. Tôi thu mình, không còn tin vào ai. Tôi ghét ánh nhìn thương hại của người khác. Tôi sợ ánh mắt tò mò. Tôi sống như một chiếc bóng. Ra trường, tôi không chọn làm đúng chuyên ngành mà mình học, chỉ xin vào một công ty nhỏ làm văn phòng để sống qua ngày. Tôi tránh đám đông, tránh mọi mối quan hệ. Và rồi, tìm được một chút bình yên duy nhất trong việc cắm hoa.Tôi không rõ vì sao mình lại yêu hoa đến vậy. Có lẽ vì hoa không nói, không phán xét, không làm tổn thương ai. Mỗi bông hoa là một thế giới nhỏ, lặng lẽ, tinh tế, và trầm tĩnh như chính tôi.Tôi làm việc tại một tiệm hoa nhỏ tên Thủy Vân, nằm ở góc một con phố không mấy nổi bật. Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên dễ tính, để tôi trông tiệm mỗi chiều từ 4 giờ đến 8 giờ tối. Tôi thích khoảng thời gian ấy. Cửa tiệm nhỏ, yên tĩnh, đầy mùi hương dịu nhẹ của cúc, lan, hồng, và oải hương. Tôi cắm hoa, lau lá, sắp xếp chậu và thỉnh thoảng vẽ nguệch ngoạc vài đóa hoa trong sổ tay của mình.Cho đến hôm đó.Một buổi chiều như bao chiều khác, tôi đang lau những giọt nước đọng trên cánh hoa thủy tiên thì tiếng chuông cửa vang lên. Một cô gái bước vào. Cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, mái tóc xanh dương dài ngang lưng, mềm mại và hơi gợn sóng. Gió nhẹ hất tung những lọn tóc khiến chúng trôi nhẹ như dải lụa xanh dưới ánh chiều tà.Tôi ngẩn người.Có thể nói là... "tiếng sét ái tình" cũng không sai. Không phải vì cô quá xinh, dù đúng là cô rất đẹp. Mà là vì ánh mắt ấy—sáng, sâu, và đầy sự sống. Ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp vỏ cô đơn mà tôi đã dựng suốt bao năm.Cô bước quanh tiệm một lúc, chọn một giỏ hoa nhỏ, rồi dừng lại ở một khóm hoa thanh tú xanh dương—loài hoa có sắc xanh nhẹ dịu như màu trời sớm. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn những cánh hoa nhỏ nhắn rồi mỉm cười.– Loài hoa này... đẹp thật. – Cô nói, giọng thanh nhẹ như gió.Cô chọn giỏ hoa ấy và tiến về quầy. Tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ, đến mức cô phải khẽ lấy tay che ngực rồi lườm tôi:– Cậu nhìn gì vậy? Tôi không thích bị nhìn chằm chằm đâu đấy.Tôi giật mình, mặt đỏ lựng.– A... tôi... tôi xin lỗi! – Tôi ấp úng, vội cúi đầu rồi nhanh chóng tính tiền cho cô.Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi với ánh mắt nửa trách nửa buồn cười, rồi nhận giỏ hoa, gật đầu:– Cảm ơn nhé. Có thể... tôi sẽ quay lại.Tôi đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi tiệm, váy trắng nhẹ lay động theo từng bước chân.Ngày hôm đó, nắng chiều như dịu lại, hương hoa như thơm hơn... Và có một điều gì đó, rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng đã bắt đầu chuyển động bên trong tôi.7Please respect copyright.PENANA1S6AkG579z
7Please respect copyright.PENANAPgrw1Wa6zJ
ns216.73.216.82da2 7Please respect copyright.PENANAPgrw1Wa6zJ