
Chương 3 : Một ngày chậm trôiTôi và cô ấy vẫn ngồi đó, đối diện nhau, giữa không gian dịu nhẹ của mùi trà thảo mộc và hoa lavender. Ánh sáng ngoài cửa sổ dần ngả vàng, chiếu xiên qua tấm rèm lụa mỏng khiến căn phòng nhỏ như chìm vào một lớp sương mơ hồ.Chúng tôi... cứ thế nhìn nhau.Tôi không biết phải nói gì tiếp. Đầu óc trống rỗng. Tim thì đập loạn. Mặt tôi bỗng nóng ran như vừa đi ngoài nắng về. Tôi quay mặt đi, cúi xuống tách trà, làm bộ như đang rất chăm chú với hương vị của nó, nhưng tay thì run đến mức suýt đánh đổ cả cái ly.Roxy khẽ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn tôi như thể đã nhận ra điều gì đó:— "Anh làm nghề gì vậy? Ngoài... cắm hoa ấy?"Tôi bật cười khẽ, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt cô.— "Ờm... buổi sáng tôi làm văn phòng. Một công ty nhỏ thôi, việc cũng không có gì đặc biệt. Còn buổi chiều thì tôi làm ở đây. Giống như... một nơi để thở."Roxy khẽ gật đầu. Ánh mắt cô lướt quanh tiệm, như đang cảm nhận điều tôi vừa nói. Rồi cô hỏi tiếp:— "Vậy còn sở thích thì sao?"Tôi ngẩng lên, lần này nhìn thẳng vào cô, hơi ngập ngừng:— "Tôi thích hoa. Nói thế nghe có vẻ kỳ, nhưng thật sự là vậy. Hoa không phán xét gì ai cả. Chúng chỉ lặng lẽ... và đẹp theo cách riêng. Ngoài ra thì tôi cũng... biết vẽ. Không giỏi lắm đâu, chỉ là vẽ chơi thôi."— "Vẽ à?" — Roxy hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe sáng — "Cho tôi xem được không?"Tôi sững người. Lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu.Tôi bước vào trong quầy, lôi từ ngăn tủ ra một cuốn sổ tay cũ bọc vải canvas. Bìa sổ hơi sờn vì đã được mở rất nhiều lần. Tôi trở lại bàn, đặt cuốn sổ giữa hai chúng tôi.— "Ờm... cũng không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là vài bức tôi vẽ lúc rảnh thôi..."— "Tôi sẽ không cười đâu." — Roxy cười nhẹ, tay đặt lên bìa sổ — "Tôi nghiêm túc đấy nhé."Cô mở trang đầu tiên.Một đóa cẩm chướng đỏ, được vẽ bằng bút chì màu và nước. Bức vẽ không quá cầu kỳ, nhưng từng đường nét đều cẩn trọng. Phía dưới là dòng ghi chú nhỏ: "Tháng 2 – cẩm chướng đầu mùa. Loài hoa của tình yêu đơn phương."Roxy mỉm cười:— "Bức này... dịu dàng ghê. Cẩm chướng tôi cũng thích. Hồi mẹ tôi hay trồng mấy bụi nhỏ trước hiên nhà."Tôi ngạc nhiên một chút, rồi mỉm cười đáp lại. Cô lật tiếp.Trang thứ hai là bức lavender, đậm tím, những bông hoa nhỏ li ti chạy dọc theo một đường cong mảnh. Tôi viết bên dưới: "Oải hương – loài hoa của ký ức, mùi hương níu kéo thời gian."— "Bức này... đẹp thật. Tôi có lần đi Pháp, gặp cả cánh đồng lavender. Nhìn tranh anh vẽ, tôi lại nhớ." — Roxy nói, mắt hơi mơ màng.Chúng tôi cứ thế lần lượt lật từng trang.Hoa baby trắng, hướng dương, thủy tiên, thược dược, ngọc lan... mỗi bức là một mảnh ký ức tôi từng giữ trong lòng. Tôi kể cô nghe tôi đã vẽ bức đó ở đâu, vì sao lại chọn hoa đó, có hôm trời mưa, tôi phải vừa che sổ vừa vẽ... Cô thì ngồi gần hơn lúc nào không hay, nghiêng đầu nhìn từng bức tranh với ánh mắt háo hức như trẻ con.Rồi đến một trang...Tôi hơi khựng lại. Nhưng đã quá muộn.Roxy lật nó ra.Giữa nền trắng là một bức vẽ bằng chì than — một cô gái với mái tóc dài xanh dương đang đứng cạnh kệ hoa thanh tú, tay cầm một giỏ hoa nhỏ. Gương mặt cô hơi nghiêng, ánh mắt hướng ra cửa tiệm như đang tìm kiếm điều gì.Đó là cô. Là Roxy, trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.Cô sững lại một chút, rồi khẽ thốt lên:— "Đây... là tôi sao?"Tôi ậm ừ, gãi đầu, mắt nhìn đi chỗ khác:— "Ờm... tôi không định vẽ ngay từ đầu đâu. Chỉ là... sau hôm đó, hình ảnh ấy cứ hiện trong đầu tôi mãi, nên... tôi vẽ. Để khỏi quên mất."Cô không nói gì trong vài giây. Tôi bắt đầu thấy lo. Nhưng rồi Roxy bỗng quay sang, nhìn tôi, gương mặt... đỏ ửng.— "Anh có bút không?" – cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ.— "Ờ... có." – Tôi lập tức đứng dậy, đi vào trong quầy, lấy ra một cây bút đen nắp bạc – cây mà tôi vẫn thường dùng để ký tên lên những bức vẽ đã hoàn thành – rồi đưa cho cô.Cô cầm bút, kéo cuốn sổ lại gần mình, giữ nó song song với mặt như đang chắn tầm nhìn của tôi. Đôi vai khẽ rung lên như đang viết gì đó rất tập trung.Tôi nghiêng đầu:— "Viết gì mà bí mật thế?"Roxy không trả lời. Chỉ đến khi viết xong, cô mới nhẹ nhàng gập cuốn sổ lại, đặt lên bàn trước mặt tôi. Hai tay cô đan vào nhau, đặt phía trước đầy "nghi thức", rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm trọng:— "Cậu mà mở ra trước 9 giờ tối nay... chắc chắn sẽ bị... ma ám đấy."Mặt cô nghiêm túc như đang giảng bài, nhưng mắt thì long lanh chứa đầy tia nghịch ngợm. Tôi sững người vài giây, rồi bật cười:— "Ể... ma ám luôn á? Cô đang dọa một đứa trẻ 5 tuổi đấy à?"— "Ừ thì... ai bảo cậu trông cứ như đang hồi hộp phát khóc lúc nãy." – cô nheo mắt trêu lại.Tôi đưa tay lên gãi đầu, rồi ôm cuốn sổ vào lòng như thể bảo vệ một báu vật.— "Được rồi, tôi sẽ không mở... ít nhất là đến 9 giờ 1 phút."— "Tốt." – Roxy nói, đứng dậy, xách túi – "Tôi phải đi rồi, còn chút việc ở thư viện. Hẹn gặp lại... Công."— "Ờm... đi cẩn thận nhé." – Tôi đáp, lòng cứ thấp thỏm như vừa bị trêu mà vẫn thấy vui vui.Cô đi về phía cửa, ánh hoàng hôn ngoài trời vừa vặn phủ lên mái tóc xanh, khiến bóng cô in lên tấm kính như tan vào ánh chiều. Trước khi bước hẳn ra ngoài, cô quay lại, nháy mắt:— "Nhớ đấy. Đừng để bị ma ám nha."Cánh cửa khẽ khép lại. Gió ngoài trời đưa vào chút hương hoa thơm thoang thoảng. Tôi đứng yên một lúc, rồi ngồi xuống, tay vuốt nhẹ bìa sổ.9 giờ tối... mình sẽ mở.Và biết đâu, bên trong không chỉ là vài dòng chữ... mà là một chương mới bắt đầu.Tôi nhìn theo dáng Roxy rời khỏi tiệm, tay vẫn đan nhẹ trước bụng như vừa trêu xong một đứa trẻ ngơ ngác. Câu nói "cậu mà mở ra trước 9h tối chắc chắn sẽ có ma ám đó" cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một câu thần chú kì lạ. Cửa khép lại, tiếng chuông gió nhẹ rung lần nữa rồi im bặt.Tôi đứng yên vài giây, tay vẫn còn cầm quyển sổ ghi chép – giờ thì nó như mang một trọng lượng khác, không còn là cuốn sổ vẽ nguệch ngoạc những bông hoa vô danh nữa, mà như đang giữ một bí mật nào đó... ấm áp và ngọt ngào.Tôi nhẹ nhàng đặt sổ lên bàn, không dám mở ra thêm dù trong lòng tò mò muốn phát điên. Nhưng lời Roxy nói cứ như bùa chú. "Trước 9 giờ tối thì có ma ám đấy..." – tôi bật cười thành tiếng.Tôi trở lại quầy, lấy khăn lau sơ lại mặt bàn kính, nhưng đầu óc vẫn lơ lửng ở đâu đó trên tầng mây. Mỗi lần nhớ lại khuôn mặt Roxy khi nghiêm túc nói câu ấy, tôi lại bật cười – nửa vì bất ngờ, nửa vì đáng yêu đến không thể tả.Rồi đột nhiên..."Cốc!"Một cái cốc rõ đau vào trán làm tôi choàng tỉnh.– "Anh ơi? Có nghe tôi nói gì không vậy? Tôi tính tiền ba lần rồi đấy nha!"Tôi giật mình, quay ra trước quầy – một cô gái trẻ đang khoanh tay, trừng mắt nhìn tôi như kiểu đang dạy dỗ một đứa em vụng về.– "A... a xin lỗi! Tôi... tôi đang mải suy nghĩ..." – Tôi lắp bắp, đỏ cả mặt rồi vội vàng gõ lại đơn hàng.Cô gái vẫn nhìn tôi chằm chằm, rồi phì cười:– "Lạ ghê á. Mấy lần trước tôi đến, nhìn anh như... như cái cây khô đứng canh cửa ấy. Im im, mắt thì lờ đờ."Tôi cười trừ, không biết nói gì ngoài cắm đầu bấm máy in hoá đơn.– "Còn hôm nay á hả..." – cô vừa nói vừa đưa tay nhận túi hoa tôi gói – "... nhìn như cây vừa mọc lá. Bộ mới yêu à?"Tôi ngẩn người. Rồi bật cười ngại ngùng:– "Không... chỉ là... có người trêu tôi thôi."– "Hừm..." – cô khách hơi nheo mắt, rõ ràng chẳng tin – "Thế là người đó đặc biệt lắm nhỉ."Cô chớp mắt, quay bước ra ngoài, còn kịp để lại một câu bâng quơ:– "Giữ kỹ lá non nha. Lỡ gió thổi bay mất thì tiếc lắm đấy."Tôi tiễn cô ra cửa, cúi đầu cảm ơn như thường lệ. Mặt thì vẫn chưa hết nóng. Mắt lại khẽ liếc về phía quyển sổ đang nằm im trên bàn, chờ đến đúng giờ định mệnh.Tôi thở dài, rồi mỉm cười.Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ.Tôi bật cười. Nụ cười vừa ngại ngùng, vừa... không biết phải giấu vào đâu.Tôi nhìn đồng hồ — kim phút đã nhích đến gần con số 12.Gần 9 giờ tối.Trong lúc chờ, tôi bật đèn bàn, pha một tách trà bạc hà, rồi ngồi xuống bàn học. Cuốn sổ vẽ nằm ngay ngắn phía trước, như một chiếc hộp Pandora của cảm xúc — chỉ khác là tôi lại mong muốn được mở nó ra hơn bất cứ điều gì.9:00.Tôi hít một hơi thật sâu.Rồi mở sổ.Tôi lật từng trang, tay khẽ run nhẹ. Cho đến khi dừng lại ở bức phác họa bằng chì — mái tóc gợn sóng, ánh mắt như đang nhìn thẳng về phía tôi qua lớp giấy mỏng, và nụ cười nghiêng nghiêng vừa dịu dàng vừa tinh nghịch.Ngay bên dưới bức tranh, là một dòng chữ viết tay bằng mực tím:"Ngoài đời em còn xinh hơn nhé.Dám vẽ em xinh thế này... anh định chịu trách nhiệm luôn không?"Và bên cạnh dòng chữ đó là một dãy số — 19006272.Tôi sững lại trong vài giây.Là... số của cô ấy?Tôi nhìn chằm chằm vào những con số ấy như thể chúng có thể tan biến bất cứ lúc nào.Tay tôi lặng lẽ cầm điện thoại. Màn hình sáng lên. Tôi nhập từng chữ số vào mục "Ghi chú", rồi lại xóa. Rồi nhập lại. Rồi để đó.Tôi muốn nhắn lắm. Muốn nói gì đó — dù chỉ là một câu cảm ơn.Nhưng chẳng hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, tôi lại thấy... ngại. Như thể chỉ cần mở lời, cái cảm giác dịu nhẹ đang bao quanh tôi sẽ vỡ mất.Tôi chỉ ngồi đó, giữa ánh đèn bàn màu vàng nhạt, mùi trà còn ấm và gió đêm lùa qua cửa sổ, tay đặt nhẹ lên trang sổ — nơi có nụ cười của cô ấy vẫn còn đó, yên lặng mà ấm áp.Tôi khẽ gập sổ lại.Rồi nhìn lên trần nhà, cười một mình như một thằng ngốc.Không nhắn. Không gọi.Không phải vì tôi không muốn... mà vì tôi không dám.Nhưng tôi biết... mình sẽ nhớ dãy số này mãi, như cách người ta ghi lại thứ gì đó rất quan trọng – dù chẳng cần lưu vào đâu cả.Tôi tựa lưng ra ghế, ngước nhìn lên trần."Ừm... Roxy ngoài đời vẫn đẹp hơn một chút thật đấy..." – tôi lẩm bẩm, rồi lại bật cười.Đêm hôm ấy, tôi ngủ mà lòng cứ ấm lên từng chút một.Không cần hồi đáp. Không cần giấc mơ.Chỉ cần... một dòng chữ ấy thôi, là đủ cho một đêm dài không cô đơn.
ns216.73.216.238da2