
Chương 4: Bài thuyết trình bất đắc dĩ (bản cuối)5Please respect copyright.PENANALe6fwokc5w
Buổi sáng ấy, tôi đến văn phòng như mọi khi. Nhịp sống đều đều, nhàn nhạt, chẳng có gì quá đặc biệt. Nhưng lâu lâu, văn phòng sẽ có một buổi họp quan trọng với sếp lớn – thứ khiến tất cả mọi người đều phải chỉnh tề, dè chừng, và chuẩn bị tinh thần từ sáng sớm.
Mới sáng, trưởng phòng đột ngột thông báo rằng mình có việc gấp vào chiều, không thể tham gia buổi họp. Ai đó sẽ phải thay anh ấy trình bày phần báo cáo tiến độ quý này.
Không khí trong phòng họp nhỏ bỗng dưng trở nên căng thẳng. Trưởng phòng gõ nhẹ lên bàn:
— "Chiều ngày mai anh bận họp với khách hàng rồi, phải có người thay anh trình bày với sếp. Nào, mỗi người tự đánh giá đi, ai có thể đảm nhiệm được việc này không?!"
Im lặng.
— "Nam?"
— "Ơ... em đang dở tay làm report. Với lại em hơi run khi nói trước đám đông..."
— "An?"
— "Em... em mới vào mà anh. Em sợ nói sai số liệu thì... nguy lắm ạ."
— "Lâm?"
— "Chiều mai em có lịch đón con..."
Từng người lần lượt bị gọi tên. Lý do đưa ra nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng cũng đủ thấy chẳng ai muốn bước lên "ghế tử thần" ấy. Trưởng phòng quay sang nhìn tôi.
— "Còn em thì sao?"
Tôi ngẩng lên khỏi màn hình, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã gật đầu chắc nịch:
— "Anh đây chỉ tin mỗi em thôi đấy."
Tôi cười nhạt:
— "Anh cũng biết tính em rồi mà... em nghĩ là mình không thể."
Anh bước lại, vỗ nhẹ lên vai tôi, ánh mắt chân thành nhưng cũng không kém phần ép buộc:
— "Không em thì còn ai hiểu rõ dự án lần này hơn em cơ chứ?"
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý. Từ khoảnh khắc đó, cả buổi sáng của tôi chuyển thành một cuộc chiến sinh tồn với... slide PowerPoint.
Tôi trở về chỗ ngồi, mở loạt file báo cáo quý, bản kế hoạch, số liệu, biểu đồ... Mắt hoa lên vì thông tin, nhưng tâm trí thì nặng trĩu bởi một nỗi sợ thầm lặng.
Trình độ và kỹ năng thì tôi không thiếu – tôi biết điều đó. Nhưng nói chuyện trước ba người còn khó khăn với tôi, huống chi là trước sếp lớn cùng hàng chục ánh mắt soi mói từ các phòng ban khác. Ý nghĩ đó khiến tay tôi đổ mồ hôi, lưng lạnh sống.
Tôi mở YouTube, gõ cụm từ: “Kỹ năng thuyết trình hiệu quả.” Rồi đến các website, blog chia sẻ kinh nghiệm, từ cách đứng, cách cầm mic, cách hít thở... Tôi thử thực hành một mình trước màn hình máy tính, tập nói từng câu, rồi tự soi lại qua camera. Nhưng càng luyện, tôi càng cảm thấy mình giống một gã hề đang giả vờ nghiêm túc.
— "Xin... xin chào mọi người. Hôm nay tôi xin trình bày về báo cáo tiến độ quý vừa rồi..." – Tôi lắp bắp như thể lần đầu được giao tiếp với con người.
Tôi thở dài, chỉnh lại slide, rồi thử lại. Câu nói tiếp theo còn ngớ ngẩn hơn:
— "Vâng... số liệu này... ừm... như anh chị thấy, nó... hơi... ừm... lên."
Tôi bật cười một cách mệt mỏi. Không phải vì vui, mà vì thấy bản thân thật... hài hước.
Tôi – một kẻ không thể nói chuyện tự nhiên với chính mình trong gương – lại sắp phải đứng trước cả công ty.
Khi màn hình laptop dần tối lại vì tôi ngồi bất động quá lâu, tôi mới nhận ra mình đang gục xuống bàn. Đầu óc quay cuồng, nhưng có một phần nào đó trong tôi lại đang gồng lên – một sự mâu thuẫn rất con người.
Trong vô thức, tôi lấy điện thoại ra. Muốn tìm thử gì đó để giải trí, nhưng rồi chợt nhớ đến người con gái đó.
Roxy Migurdia.
Cái số điện thoại tôi đã lưu vào đêm qua nằm ngay dưới tên bố mẹ trong danh bạ.
Tôi lấy hết dũng khí, ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím. Tôi định viết gì đó... đại loại như:
“Cô còn nhớ tôi chứ? Tôi là người bán hoa hôm nọ. Cô nói tôi nên thử mở lòng nhiều hơn... Vậy hôm nay tôi muốn thử.”
Rồi tôi xoá hết.
Tôi lại định viết:
“Chiều nay cô có rảnh không? Tôi biết một quán cà phê khá yên tĩnh... Tôi muốn mời cô.”
Rồi cũng lại xóa.
Tôi gõ, rồi xoá. Gõ, rồi lại xoá.5Please respect copyright.PENANANLYdofMf9z
Tin nhắn cứ hiện ra rồi biến mất như những điều tôi chưa đủ can đảm để giữ lại.
Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh giữa hàng loạt ý nghĩ, tôi chỉ để lại đúng một dòng:
“Chào cô Roxy.Tôi là anh chàng bán hoa đây”
Tôi nhìn nó, chần chừ vài giây... rồi bấm gửi.
Hai mươi phút trôi qua.5Please respect copyright.PENANAa5VxqmrqR4
Không có hồi âm.
Tôi cứ nhìn màn hình điện thoại như chờ đợi điều gì đó – một dòng chữ “đang nhập”, một dấu ba chấm, một cái gì đó báo hiệu rằng cô ấy vẫn ở đầu dây bên kia.
Nhưng chẳng có gì cả.
Tôi gập điện thoại lại, ngả người ra sau ghế. Trong đầu toàn là những câu hỏi không tên.5Please respect copyright.PENANAUR47ubkTxG
Mình có làm gì sai không? Nhắn tin có đường đột quá không? Hay là… cô ấy chỉ cho số vì lịch sự thôi?
Tôi cố gắng dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn ấy sang một bên và bước ra ngoài. Buổi tập sáng mệt mỏi làm cơ thể rã rời, còn cái cuộc họp chuẩn bị diễn ra vào chiều mai vẫn treo lơ lửng trước mắt như một cái ách.
Đến trưa, tôi lê bước xuống căn tin – nơi duy nhất có thể nạp lại năng lượng nhanh mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng khi đứng trước bảng menu, tôi lại đứng yên. Không biết chọn gì.5Please respect copyright.PENANAdm7XX0I2aX
Mọi thứ đều nhạt thếch. Ngay cả mì xào quen thuộc hôm nào cũng chẳng còn hấp dẫn nữa.
Và đúng lúc ấy, tiếng “ting” khẽ vang lên.
Màn hình điện thoại sáng lên – một tin nhắn từ Roxy.
“À, xin lỗi anh. Lúc anh nhắn tôi đang bận dạy nên không thể trả lời ngay. Anh tên Công nhỉ?”
Tôi đứng sững trong vài giây.5Please respect copyright.PENANAc9cMSALXzT
Không phải vì bất ngờ... mà vì một cảm giác nhẹ nhõm vừa tràn về như nước mưa giữa trưa hè.
Tôi đọc lại tin nhắn. Câu chữ đơn giản, không kiểu cách – nhưng lại ấm áp lạ thường.5Please respect copyright.PENANAejspEFuqS1
Cô ấy không lờ đi. Không quên.5Please respect copyright.PENANAVjFWvl1NhX
Chỉ là bận – và vẫn nhớ tên mình.
Tôi gõ lại:
“Vâng, em là Công. Cảm ơn Roxy đã nhắn lại... À, không biết có phiền nếu em gọi cô là cô luôn không ạ?”
Một phút sau, có hồi đáp:
“Gọi là cô cũng được. Dù sao thì tôi cũng không thích bị gọi là ‘Roxy’ ngoài giờ dạy lắm :)”
Tôi bật cười khẽ.5Please respect copyright.PENANAfhUgWEgimE
Một cảm giác rất lạ – như thể cái lạnh trong lòng bắt đầu tan ra một chút.
“Vậy… cô đã ăn trưa chưa?”
“Chưa đâu. Đang định ăn salad mua sẵn đây. Còn em?”
“Em thì đang đứng trước bảng menu... nhưng vẫn chưa chọn được món nào cả.”
“Chọn đại đi, đừng đứng đó đói quá rồi xỉu. À… định ăn món gì?”
Tôi kể vài món mình hay gọi, như cơm gà sốt teriyaki, bánh mì kẹp, hay thỉnh thoảng là hộp cơm Nhật gần cổng sau. Roxy thì bảo cô hay đặt mì Ý ở quán gần trường – "ngon mà rẻ, ăn một lần là nhớ mãi."
Câu chuyện cứ thế tiếp tục.5Please respect copyright.PENANA6e0d0bOXie
Không gượng ép, không cần phải cố nghĩ ra chủ đề.5Please respect copyright.PENANA7a1US1WMpq
Mọi thứ tự nhiên đến lạ – như thể tôi đang nói chuyện với một người bạn cũ, không phải người chỉ gặp mấy hôm trước.
Có một khoảnh khắc im lặng ngắn sau vài dòng tin nhắn nữa.5Please respect copyright.PENANATptz7f8iKl
Tôi nhìn đồng hồ. Gần 12h30.5Please respect copyright.PENANAoTWKip55DO
Tôi gõ một dòng, hơi do dự:
“Chiều nay... cô có bận không ạ?”
“Chiều tôi không có tiết. Sao vậy?”
“Em cũng rảnh đến 2h. Nếu cô cũng đang ở gần trường... thì không biết cô – à, không biết Roxy có muốn đi uống cà phê một chút không ạ? Ở gần đây có quán tên là Shion, yên tĩnh, view đẹp.Em có việc cần hỏi cô ạ cũng không có gì đâu cô đừng lo em mời!”
Một phút... hai phút... không có hồi âm.5Please respect copyright.PENANApBRqSjWoNS
Tôi bắt đầu thấy hối hận vì sự bốc đồng của mình.
Thì tin nhắn đến:
“Shion à? Tôi biết chỗ đó. Cũng hay ghé mỗi khi grading bài nhiều quá. Quán yên tĩnh thật đấy. 1h30 được không?”
Tôi tròn mắt. Gõ vội:
“Dạ được ạ! Em sẽ có mặt đúng giờ.”
“Vậy tôi cũng thế. Đừng làm tôi đợi đấy :)”5Please respect copyright.PENANAP8rD9UAhcX
Không còn phản hồi gì nữa 5Please respect copyright.PENANABqagey2qdO
Tôi vui vẻ cất điện thoại vào túi, lon ton trên xe về nhà.5Please respect copyright.PENANASNX0Fb2dZM
Tôi vừa nhắn tin xác nhận với Roxy xong là phóng thẳng về nhà.
Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến cuộc hẹn. Vừa chạy xe, tôi vừa tự hỏi: mình nên mặc gì? Có nên xịt nước hoa không? Mang theo sổ tay chứ? Hay là… thôi, đừng mang gì cả. Cứ tự nhiên như lần trước…
Tôi về đến phòng, mở tủ quần áo. Và rồi...
Sững người.
Tất cả những gì tôi có chỉ là vài chiếc áo sơ mi cũ kỹ – cái sờn cổ, cái thì nhăn nhúm chẳng khác gì giấy vụn. Còn quần thì đa phần là kaki bạc màu, có cái đã sờn ở gấu từ năm ngoái. Tôi đứng im một lúc, tay gãi đầu, tự nói như thể đang tranh luận với chính mình:
— “Mình đơn giản thôi mà… bình thường vẫn mặc vậy có sao đâu.”
Nhưng rồi, ánh mắt tôi chợt liếc về màn hình điện thoại. Tin nhắn của Roxy vẫn còn đó, kèm theo cái mặt cười nhẹ nhẹ sau câu “Đừng làm tôi đợi đấy :)”. Tim tôi hơi thắt lại – không phải vì sợ đến muộn, mà là vì tôi không muốn xuất hiện trong buổi hẹn đầu tiên với cô… trong một bộ đồ cũ mèm.
Lần đầu tiên trong rất lâu, tôi thấy mình… buồn tẻ.
Không có nổi một bộ đồ chỉnh tề để mặc đi gặp người mình quý.
Thế là chẳng chần chừ gì nữa, tôi khoác áo, phóng xe đến cửa hàng quần áo gần nhất.
Cửa tiệm nhỏ ở góc phố, không lớn nhưng bài trí trang nhã. Tôi bước vào, tiếng chuông trên cửa vang lên leng keng.
— “Anh cần tìm gì ạ?” – một cô nhân viên trẻ tuổi hỏi, mắt sáng như thể vừa bắt được khách.
— “Ờm… một bộ đồ lịch sự, gọn gàng chút. Không quá cầu kỳ đâu… tôi sắp đi gặp bạn.”
Cô gái gật đầu ngay như đã hiểu:
— “Người yêu hả?”
Tôi sặc một tiếng:
— “Không… chỉ là… mới quen. Nhưng rất quan trọng.”
— “Hiểu rồi!” – cô cười khúc khích – “Để em chọn cho anh vài kiểu suit nhẹ nhàng, không quá nghiêm túc nhưng vẫn đủ chỉnh chu.”
Cô đưa tôi vào phòng thử, lựa ra ba bộ – tôi chọn ngay một bộ suit màu nâu sáng, áo sơ mi trắng và quần tây cùng tông. Trông trong gương, tôi không nhận ra chính mình. Không còn là gã lặng lẽ hay trốn tránh mọi ánh nhìn – mà là một người đang thực sự cố gắng trở nên tốt hơn, vì một ai đó.
Tôi bước ra quầy thanh toán. Cô nhân viên đọc giá:
— “Tổng là… 3 triệu 680 nghìn anh nhé.”
Tim tôi hơi giật một nhịp.
Không phải vì không đủ tiền – mà là vì tôi đã quen sống tiết kiệm. Tiền lương mỗi tháng, tôi đều gửi một phần về cho bố mẹ ở quê, phần còn lại đủ ăn tiêu qua ngày. Tôi chưa từng chi gần 4 triệu cho bất kỳ món đồ nào cho bản thân, càng không phải quần áo.
Nhưng lần này, tôi chỉ nhìn một thoáng... rồi gật đầu.
— “Quẹt thẻ giúp em.”
Tôi rời khỏi cửa hàng, tay xách chiếc túi giấy sang trọng, trong lòng vẫn còn chút râm ran lạ lẫm. Không hẳn là tiếc, cũng không hẳn là tự hào. Chỉ là… lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đáng để đầu tư.
Về đến nhà, tôi nhanh chóng thay đồ, chỉnh lại cổ áo, chải sơ mái tóc. Lúc tháo tag quần, tôi làm rất cẩn thận, sợ rách vải. Nhưng vì quá vội… tôi không nhận ra chiếc mác sau gáy áo vẫn còn đó.
Một mảnh nhãn to rõ ràng in chữ:5Please respect copyright.PENANApRz4W5eiMH
“New Season – Gentle Fit”5Please respect copyright.PENANAIldjuaz0y6
Kèm theo cái mã QR, dán đúng ngay giữa cổ.
Và tôi… chẳng hề hay biết gì cả.
Tôi chỉnh gương lại lần cuối, hít một hơi thật sâu.
Giờ thì tôi đã sẵn sàng để gặp cô rồi.5Please respect copyright.PENANADKM5yGTtqo
Tôi ngồi thừ ra trên giường mất vài phút sau khi chỉnh trang xong bộ suit mới. Tim đập thình thịch như trống trận, nhưng đầu thì cứ quay cuồng bởi trăm suy nghĩ: ăn nói sao cho không ngốc, cười làm sao cho đừng lố, và quan trọng nhất... làm sao để trông thật bình tĩnh khi mình đang run như sắp nhảy cầu.
Nhìn đồng hồ — 1h05. Tôi bật dậy, lấy chìa khóa, phóng xe đi như bị đuổi. Theo ước tính, nếu không kẹt xe thì đến nơi vừa kịp.
Trên đường, tôi cứ thấp thỏm mãi. Lỡ như Roxy đến trước thì sao? Mình mời người ta mà đến muộn thì có mà độn thổ mất. Tim tôi giật lên mỗi lần đèn đỏ, chân cứ bấm ga như thể có thể thắng được cả thời gian.
Đến nơi — 1h20.
Tôi tấp xe vào lề, chỉnh lại áo, thở một hơi dài rồi đẩy cửa bước vào. Quán Shion đúng như lời đồn: một không gian bán cổ điển, gỗ và ánh đèn vàng, nhạc jazz nhẹ vang lên từ loa trần, hương cà phê quyện với vanilla thoang thoảng trong không khí.
Tôi đảo mắt nhìn quanh — không thấy Roxy.
Thở phào.
May quá.
Tôi chọn một chiếc bàn nằm ở vị trí dễ thấy nhất ngay gần cửa sổ lớn — nơi ai vào cũng có thể thấy ngay. Chỉ có hai chiếc ghế đối diện nhau. Tôi kéo ghế, ngồi xuống, hai tay đan lại đặt trên bàn như đang chờ phán xử.
Chưa đầy năm phút sau…
Tiếng chuông cửa khẽ vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên — và rồi mọi thứ như chậm lại.
Roxy bước vào, ánh nắng ngoài cửa đổ lên mái tóc xanh thẫm được buộc hờ sau gáy. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh da trời nhạt, vừa vặn ôm lấy vóc dáng mảnh mai nhưng không thiếu đường cong, kết hợp cùng một chiếc quần jeans dài ôm gọn đôi chân thẳng, dứt khoát từng bước như vẽ nên nét thanh xuân.
Chiếc túi xách nhỏ khoác hờ trên vai, giày trắng đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Mỗi cử động của cô mang theo một vẻ gì đó vừa gần gũi, vừa quá đỗi xa xăm — như thể một cơn gió biển đi lạc vào phố thị.
Tôi đứng bật dậy, tay vẫy nhẹ.
— “Roxy! Ở đây!”
Cô quay sang, khẽ mỉm cười rồi bước tới, dáng đi thong thả mà tự tin. Cô kéo ghế ngồi đối diện tôi, gật nhẹ đầu:
— “Chào cậu. Cậu đến lâu chưa?”
Tôi lắc đầu, cố giữ bình tĩnh:
— “Cũng mới thôi, chưa đầy 10 phút.”
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bước tới đưa menu. Tôi cầm lấy, mắt đảo quanh các món như thể đang đọc một bản văn cổ ngữ. Quán này sang thật, toàn món cà phê tôi chưa từng nghe tên, còn tráng miệng thì nhiều đến mức loạn cả lên.
Tôi vốn không phải kiểu người hay đi cà phê. Trước giờ chỉ biết mua mấy ly cà phê đá 10 ngàn để chống buồn ngủ, vậy mà giờ lại ngồi trong một quán có menu in mạ vàng.
Tôi đánh liều:
— “Cho tôi một ly cà phê đen... và một phần bánh kem việt quất.”
Roxy mỉm cười, đưa menu cho phục vụ:
— “Tôi dùng một espresso. À, thêm một ly kem vani nhé.”
Khi nhân viên rời đi, Roxy nghiêng đầu nhìn tôi, nheo mắt hóm hỉnh:
— “Cậu... có thật là uống được cà phê đen không đấy?”
Tôi gãi đầu, ngơ ngác:
— “Thì... cà phê đen là loại cà phê màu đen thôi chứ gì nữa?”
Roxy bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch:
— “Cậu không biết thật à? Cà phê đen là loại cà phê... ngọt nhất đấy.”
Tôi trợn mắt:
— “Hả? Ngọt nhất á?”
— “Ừ.” – Cô gật đầu, nhưng môi lại mím lại để không bật cười thành tiếng.
Tôi sững người vài giây, rồi gật gù:
— “À à... đúng rồi. Ngọt... ngọt lắm.”
— “Thế à?” – Roxy chống cằm, ánh mắt tinh nghịch – “Vậy uống xong nhớ miêu tả lại cho tôi nhé. Tôi muốn biết vị ‘ngọt’ đó ra sao.”
Tôi ngồi im, mặt hơi đỏ lên.
Nhân viên phục vụ bước đến, nhẹ nhàng đặt hai ly cà phê cùng phần bánh và kem tráng miệng lên bàn. Trước mặt tôi là một ly cà phê đen đơn giản đến mức có thể gọi là... u ám. Một màu đen thẫm, chẳng có lấy chút tạo hình nào ngoài lớp bọt mỏng. Còn phía bên Roxy – ly espresso của cô được trang trí cầu kỳ với một lớp kem sữa trắng bồng bềnh, tạo thành hình dáng như một đám mây nhỏ trôi trên mặt cà phê.
Tôi nhìn ly cà phê của mình, thở nhẹ rồi nói:5Please respect copyright.PENANAcWneFaPEGp
— Vậy… tôi uống thử đây.
Tôi nhấp một ngụm. Ngay lập tức, tôi cảm thấy như toàn bộ vị giác mình bị đánh thức… một cách đau đớn. Đắng nghét. Khô khốc. Tôi cố nuốt xuống, mặt nhăn lại như vừa nuốt phải một thứ gì đó sai sai.
— Khà… — Tôi đặt cốc xuống, nhìn Roxy đầy ám ảnh.
Roxy cười khúc khích, ánh mắt rạng rỡ:5Please respect copyright.PENANAuQEjhwhGcq
— Ngọt quá hả?
Tôi khẽ lắc đầu, nở nụ cười méo mó:5Please respect copyright.PENANAtKLbS6IPx3
— Đây mà ngọt thì chắc tôi là socola nguyên chất mất. Uống như... thuốc xổ ấy.
Cô bật cười thành tiếng:5Please respect copyright.PENANA8ODIz6bcDn
— Cậu đúng là… chẳng khác gì học sinh cấp ba mới biết uống cà phê.
Tôi lập tức cắn một miếng bánh kem để cứu lấy vị giác đang hấp hối của mình:5Please respect copyright.PENANApR8e4liDno
— Thật ra thì… cũng không đến nỗi tệ. Ừm… cũng… ngọt đấy chứ.
Roxy nhấp một ngụm espresso, tay khuấy đều ly cà phê của mình:5Please respect copyright.PENANAWd9dJCY6aE
— Nếu mới tập uống thì nên thử latte hay cappuccino trước. Còn cà phê đen thì… chỉ để tỉnh ngủ thôi, không dành cho người yếu tim đâu.
Tôi nhướng mày:5Please respect copyright.PENANAoFSeWtZxGc
— Cà phê mà cũng phân cấp kiểu đó à? Vị thì đắng, có khi lại ngọt. Đúng là… thế giới của cà phê khó đoán thật.
Roxy mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. Cô đặt thìa xuống, nghiêng đầu hỏi:5Please respect copyright.PENANAAlgQI2hbeV
— Mà cậu mời tôi ra đây, chắc không phải chỉ để than vãn về cà phê đen đâu nhỉ?
Tôi hít một hơi, lấy lại tinh thần:5Please respect copyright.PENANA9x8XJKuI1R
— Đúng vậy. Tôi có chuyện muốn hỏi Roxy-sensei.
— Hửm? Gọi cả "sensei" nữa cơ à? Được thôi, hôm nay tôi tạm nhận làm cố vấn tâm lý cho học trò. Nhưng mà nếu cậu định hỏi bí kíp tán tỉnh thì... miễn trả lời nhé ~
Tôi bật cười:5Please respect copyright.PENANANyyo7UEu4S
— Không, không. Ý tôi là... hôm nay tôi bị chỉ định phải thuyết trình trước sếp lớn. Tôi... không giỏi nói trước đám đông.
Roxy chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc hơn:5Please respect copyright.PENANAZ85IAJGu7x
— Nhưng cậu đang nói chuyện với tôi rất tự nhiên mà?
Tôi ấp úng:5Please respect copyright.PENANA6kYfoVAbyb
— Ờ thì… với Roxy thì… khác. Tôi không thấy áp lực.
Cô chậm rãi gật đầu, ánh mắt dịu dàng:5Please respect copyright.PENANAm71Zq4Mfwz
— Nói chuyện trước đám đông cũng vậy thôi. Đừng nhìn họ là sếp hay lãnh đạo. Hãy nhìn họ như đang nói với một người bạn. Người nghe không cần cậu hoàn hảo, chỉ cần cậu chân thành.
Tôi ngước nhìn cô, lặng lẽ ghi nhớ từng chữ. Giọng nói của Roxy – trầm ấm, rõ ràng, nhẹ nhàng – dễ đi vào lòng hơn cả trăm video kỹ năng ngoài kia.
— Hãy nói như cậu đang kể một câu chuyện. Thay vì báo cáo, hãy để họ thấy được những gì cậu trải qua. Chỉ vậy thôi, Công à.
Tôi gật đầu, hai tay chắp lại như học trò lễ phép:5Please respect copyright.PENANAN9jxbu0Tkz
— Cảm ơn Roxy-sensei nhiều ạ.
Cô bật cười:5Please respect copyright.PENANAGwTvQZEgl7
— Đúng là học trò ngoan. Hôm nay cho điểm A+ luôn!
Cả hai cùng bật cười. Ly cà phê đen vẫn còn nguyên đó – đậm đặc và khắc nghiệt – nhưng trong tôi, có gì đó đã dịu đi rất nhiều.
Thời gian trôi nhanh như một bản nhạc không có đoạn điệp khúc. Tôi và Roxy cứ trò chuyện mãi, hết chuyện về bài thuyết trình, rồi lan man sang chuyện trường lớp, chuyện sinh viên nghịch ngợm, chuyện những bài luận cô phải chấm đến mỏi tay…
Có một lúc, Roxy nói, mắt ánh lên vẻ chán nản mà duyên không chịu được:
— “Biết không, có đứa từng viết trong bài luận của tôi là: ‘Triết học là thứ khiến người ta mệt như tập gym nhưng không có cơ bắp.’ Cậu thử tưởng tượng xem tôi phải phản ứng sao.”
Tôi bật cười, còn cô thì lắc đầu, uống một ngụm espresso, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ xa xăm.
— “Làm giảng viên đôi khi cũng thấy... cô đơn ấy. Cứ nói mãi, nói mãi. Nhưng đôi khi chẳng biết có ai nghe không.”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói:
— “Nếu là cô nói, thì tôi sẽ nghe.”
Roxy hơi khựng lại, rồi quay sang, ánh mắt hơi lấp lánh.
— “Cậu đúng là biết nói lời dễ thương nhỉ.”
Tôi đỏ mặt, liếc sang hướng khác, cố giấu đi nụ cười vừa chớm.
Đến khi tôi xem đồng hồ, kim đã chỉ gần 4 giờ rưỡi. Roxy nhìn tôi, nhún vai khẽ:
— “Tôi phải về rồi. Có hẹn với cô bạn cùng khoa bàn về giáo án... Thật ra là để tám chuyện nhiều hơn.”
Tôi đứng dậy, lịch sự đẩy ghế cho cô:
— “Tôi tiễn cô về nhé.”
— “Cậu làm tôi thấy như mình là tiểu thư vậy đó.”
Tôi không đáp, chỉ mỉm cười.
Cô không phản đối, cũng không từ chối.
Chúng tôi đi bộ một đoạn, qua những con phố nhỏ lát gạch, nắng chiều vắt ngang như một dải lụa mềm. Nhà Roxy nằm trong một khu trọ nhỏ cuối phố – không sang trọng, nhưng gọn gàng và yên tĩnh. Màu tường sơn trắng ngả vàng theo thời gian, và bồn hoa nhỏ trước cửa có mấy nhành cúc mới nở.
Roxy dừng lại trước bậc thềm, xoay người lại.
— “Cảm ơn cậu đã đưa về.”
— “Không có gì đâu. Chỉ là... muốn chắc rằng cô về an toàn thôi.”
— “Dễ thương ghê.” – Roxy mỉm cười, mắt nhìn tôi – “Nhưng cậu biết đấy…”
Tôi ngơ ngác:
— “Biết... gì cơ?”
— “Nếu mà vào nhà tôi lúc này... thì ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra ha~”
Tôi chết đứng, mặt như bị ai dội nước sôi. Miệng lắp bắp:
— “T-tôi không có ý đó! Tôi chỉ là... ừm... thôi tôi về đây!”
Cô cười phá lên, tay vẫy nhẹ như một cái lông vũ:
— “Chọc chút thôi. Đi cẩn thận nhé, Công.”
Tôi bước đi, nhưng sau lưng là tiếng cười còn vang vọng mãi đến ngã ba. Tôi thề là mình nghe tiếng tim đập rõ hơn cả tiếng bước chân.
Tối đó, tôi về đến nhà, thay bộ đồ, lấy slide ra luyện tập. Tôi nhớ từng điều Roxy nói: “Đừng cố diễn. Hãy nói như thể mình đang kể chuyện cho ai đó thực sự muốn nghe.”
Tôi đứng trước gương, bắt đầu lại từ đầu.
— “Xin chào mọi người. Tôi là Công. Hôm nay tôi xin trình bày tiến độ quý…”
Và lạ thật. Câu chữ không còn vấp. Tay không run. Mắt không lảng tránh nữa.
Cứ như... Roxy đã mở được một chiếc van trong lòng tôi, khiến mọi thứ vốn bị kìm nén từ lâu được tuôn ra nhẹ nhàng.
Tôi lặp đi lặp lại bài nói, càng luyện càng thấy tự tin.
Tự nhiên... đói.
Tôi ra ngoài, tìm đại một quán ăn gần công viên. Là một quán nhỏ, bàn ghế gỗ đơn giản, nhưng đông nghịt người – chắc vì món ngon mà giá lại rẻ.
Tôi gọi một phần cơm tấm sườn trứng, vừa ăn vừa nghêu ngao trong đầu bài nói lần nữa.
Bỗng có một giọng nói vang lên bên cạnh:
— “Xin lỗi, quán đông quá... chỗ này còn ai ngồi không?”
Tôi ngẩng lên.
Là một cô gái.
Tóc xanh. Dài ngang vai. Mắt sắc, môi cong. Có gì đó rất... quen.
Tôi giật mình:
— “R-Roxy!?”
Cô gái ấy hơi nhướng mày, rồi bật cười:
— “Roxy? Ai thế?”
Tôi luống cuống:
— “À… xin lỗi! Tôi... nhìn nhầm… Cô rất giống một người bạn tôi quen gần đây...”
— “Vậy sao?” – Cô gái nghiêng đầu
— “Tôi tên Công. Nhân viên văn phòng, bán thời gian tiệm hoa.” – Tôi đáp, hơi ngại vì giới thiệu nghe nhạt toẹt.
— “Cũng thú vị mà.” – Cô mỉm cười – “Cho tôi hỏi hơi vô duyên nhé…”
— “Vâng?”
— “Cô gái tên Roxy đó... là người như thế nào mà khi nói ra, mặt cậu đỏ như quả cà chua vậy?”
Tôi sững người vài giây, rồi bật cười, gãi đầu:
— “Cô ấy à… xinh đẹp. Tuyệt vời. Tốt bụng. Nhưng mà… hay trêu người khác. Lắm lúc làm tim tôi như nhảy ra ngoài luôn.”
— “Ồ~” – Cô gái cười khẽ – “Nghe có vẻ đáng yêu nhỉ. Một cô gái dễ làm người ta xao động.”
Tôi gật đầu. Nhưng cũng ngó đồng hồ – đã hơn 8 giờ. Tôi vội đứng dậy:5Please respect copyright.PENANAgq9CTw4oMF
— “Xin lỗi, tôi phải về luyện nốt bài thuyết trình mai. Cảm ơn vì đã ngồi chung nhé.”
Cô gái mỉm cười, gật nhẹ:
— “Ừ. Chúc cậu may mắn. Bài thuyết trình ấy... chắc chắn cậu sẽ làm tốt.”
Tôi khựng lại một chút vì câu nói ấy… nghe thật giống ai đó.
Tôi hỏi:
— “À mà, tôi vẫn chưa biết tên cô…”
Cô gái hơi nhướng mày, môi vẫn giữ nguyên nét cười:
— “Cứ gọi tôi là bác sĩ thôi. Tên không quan trọng bằng chuyện cậu có dám đứng thẳng trên bục ngày mai hay không.”
Tôi sững người.
— “Ờ... vâng. Vậy... chào bác sĩ!”
Cô nháy mắt:
— “Tạm biệt, cậu thanh niên đỏ mặt vì một cô gái.”
Tôi về nhà mà đầu như sắp nổ. Mọi chuyện cứ liên tục xảy ra như một cơn gió lốc. Nhưng trong lòng... lại bình yên đến lạ.
Ngày mai là bài thuyết trình. Tôi không biết kết quả sẽ ra sao.
Nhưng giờ tôi biết một điều chắc chắn:
Mình không còn một mình nữa.5Please respect copyright.PENANAn8d8Ct5mDX
Sáng hôm đó, tôi đến công ty sớm hơn thường lệ.
Trời còn âm u, ánh nắng chưa kịp chen qua những lớp mây dày. Tôi đứng trước toà nhà, hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Bụng hơi cồn cào dù đã uống tạm hộp sữa lúc vừa ra khỏi nhà.
Hôm nay là ngày quan trọng.
Nhóm tôi hẹn họp sớm để rà soát lại slide, tinh chỉnh các biểu đồ và "giả lập" một vài câu hỏi có thể bị vặn trong buổi thuyết trình chiều nay. Vừa bước vào phòng họp nhỏ, tôi đã thấy mấy đồng nghiệp thân quen: Nam, An và cả Lâm – người hôm qua còn lấy lý do “đón con” để né vụ trình bày.
– “Sáng sớm tinh mơ mà mặt ai cũng như đang đi thi đại học vậy.” – Lâm vừa nói vừa nhấp cafe.
– “Còn cậu thì trông như học sinh sắp tốt nghiệp Harvard ấy.” – tôi đáp, tay mở laptop, nhưng mắt liếc nhẹ xuống bộ vest mà hôm qua tôi mới tậu – trông cũng không đến nỗi tệ.
Nam nghiêng đầu xem qua vài trang đầu trong slide, rồi gật đầu:
– “Chỉnh lại chút phần timeline dự án là ổn. Mấy đoạn biểu đồ KPI cậu giải thích ngắn gọn thôi, đừng đi sâu quá, dễ bị hỏi khó.”
An cẩn thận hơn, đưa ra vài ghi chú tôi nên nhấn mạnh vào điểm nào, né tránh điểm nào. Cô thậm chí còn mở một bảng Excel riêng với toàn các câu hỏi giả định.
Tôi ghi nhớ tất cả trong đầu, và đặc biệt... lẩm nhẩm vài câu nói mở đầu trước gương trong phòng nghỉ. Cảm giác lo lắng không biến mất, nhưng có gì đó trong tôi như đang dần ổn định.
Gần trưa, cả nhóm giải tán. Tôi về chỗ, mở túi lấy ra chiếc áo vest, bước vào phòng vệ sinh công ty để thay. Đứng trước gương, tôi ngắm lại mình một lần nữa.
Sạch sẽ, gọn gàng. Bộ suit tối màu ôm vừa vặn, cổ áo sơ mi trắng nhô ra vừa đủ. Tôi chỉnh lại cổ áo, rồi cầm điện thoại giơ lên chụp một tấm selfie. Trong hình, gương mặt tôi hơi nghiêm nhưng cũng có chút bối rối – như một cậu sinh viên đi thực tập lần đầu.
Tôi nhắn kèm tấm hình cho Roxy:
“Thưa sensei, học trò hôm nay học cách ăn mặc đây. Đã pass chưa?”
Chỉ vài giây sau, cô ấy đã phản hồi bằng một sticker khuôn mặt ngạc nhiên. Rồi ngay lập tức, thêm một tin nhắn:
“Cậu biết là trên áo vest của mình vẫn còn... nhãn giá chứ?”
Tôi chết sững.
Tay vội giơ lên sờ ra sau cổ – có thật! Cái mác to đùng màu trắng, còn nguyên tag giấy đính kim loại, đang đung đưa như chế giễu tôi.
Tôi gào thầm trong đầu, nhanh chóng gỡ nó xuống. Vừa làm vừa gõ lại:
“Trời đất… quê độ thật sự…”
Roxy gửi thêm một tin nhắn nữa:
“Lần sau để tôi kiểm tra kỹ cho, chứ đi gặp sếp lớn mà như này thì... ngầu quá đấy nha, anh học trò.”
Kèm theo là icon mặt cười lăn lộn.
Tôi bật cười, căng thẳng cũng vì thế mà vơi đi phân nửa. Nhìn lại tấm ảnh một lần nữa, tôi nhắn thêm:
“Dù sao cũng cảm ơn sensei. Nhờ sensei chỉ bảo hôm qua, hôm nay em mới tự tin đứng đây như này.”
“Cứ vững tin. Nhớ những gì tôi nói hôm qua là được.”
Tôi đặt điện thoại xuống bàn. Lòng tôi... bình tĩnh một cách lạ lùng.
Và rồi, kim đồng hồ dần nhích về phía 2 giờ 15.
Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa là buổi thuyết trình bắt đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy.5Please respect copyright.PENANAc3J3YFj6ur
Kim đồng hồ nhích dần về phía 2 giờ 15.5Please respect copyright.PENANACWWmxxE6uZ
Tôi đứng dậy khỏi ghế, chỉnh lại cà vạt, hít một hơi sâu như thể đang cố gom hết can đảm còn sót lại trong người.
Dọc hành lang dẫn đến phòng họp lớn, tiếng bước chân của tôi vang vọng trong không gian vắng lặng. Mỗi bước đi như dẫm lên chính nhịp tim mình. Tay trái cầm chặt laptop, tay phải hơi run. Cảm giác ấy… chẳng khác gì lúc tôi lần đầu đứng trên sân khấu năm lớp 5 để đọc bài thơ “Mẹ” trước toàn trường – nghẹn họng, khô miệng, và sợ chết khiếp.
Khi tôi đến, phòng họp đã mở cửa. Ánh sáng trắng từ dãy đèn trần hắt xuống làm mọi thứ trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Những hàng ghế được sắp thành hình vòng cung, hướng về chiếc bục nhỏ đặt phía trên. Có lẽ khoảng hai, ba chục người – không quá đông – nhưng từng ánh mắt, từng bộ vest, từng chiếc laptop đặt trước mặt... khiến tôi cảm thấy như sắp ra tòa.
Tôi ngồi xuống hàng đầu, cắm laptop vào máy chiếu. Slide bật lên. Mọi thứ chạy tốt – không lỗi font, không nhòe ảnh. Tôi thở nhẹ.
Đúng 2 giờ 30.5Please respect copyright.PENANATcGyPSlFQf
Cuộc họp bắt đầu.
Một vài lời giới thiệu ngắn gọn được đưa ra từ ban điều hành, rồi… đến lượt tôi.
Tôi đứng dậy, hai chân bước ra giữa căn phòng. Họng khô khốc, tôi nhấp một ngụm nước.
“Chào mọi người, tôi là Công – hôm nay sẽ đại diện nhóm trình bày báo cáo tiến độ dự án Quý 2…”
Giọng tôi lúc đầu hơi run. Một vài ánh mắt nghiêng nghiêng, một vài cái nhướn mày. Tôi biết. Tôi thấy hết. Nhưng tôi cứ tiếp tục, từng slide một – bắt đầu quen nhịp. Những điều Roxy nói hôm qua vẫn vang lên trong đầu tôi như bản nhạc dẫn đường.
“Đừng cố nhớ từng chữ. Hãy kể câu chuyện của chính cậu.”
Và tôi kể. Về từng giai đoạn dự án, từng cột mốc KPI, từng rào cản và cách nhóm tôi vượt qua. Tôi không đọc – tôi nói. Và càng nói, tôi càng vững vàng.
Đến khoảng giữa bài thuyết trình, khi tôi đang giải thích một biểu đồ về tốc độ tăng trưởng, thì một giọng nữ cất lên từ hàng ghế giữa:
– “Cho tôi hỏi, nếu như đường trend giảm đột ngột ở tuần 11 là do đối tác trì hoãn, vậy tại sao phương án B không được ưu tiên thay thế sớm hơn? Theo như báo cáo thì phản ứng nhóm khá chậm – gần một tuần mới đưa ra phương án mới?”
Tôi thoáng giật mình.
Người vừa lên tiếng là một người phụ nữ... mà tôi nhận ra ngay lập tức.
Là cô gái tối qua – người đã ngồi cạnh tôi ở quán ăn ngoài trời.
Nhưng hôm nay, cô ấy khác hẳn. Bộ blouse trắng đơn giản giờ được thay bằng một bộ suit xám thanh lịch. Mái tóc buộc gọn, gương mặt nghiêm nghị với ánh mắt sắc bén. Nếu không có ánh đèn chiếu đúng vào mắt tôi, có lẽ tôi còn tưởng mình đang mơ.
Tôi khựng lại trong 1-2 giây.
Tối qua, cô ấy chỉ là một người phụ nữ tình cờ hỏi chuyện.
Còn giờ đây…
Cô ấy là một trong những người có quyền ngồi ở hàng giữa – vị trí dành cho các sếp lớn.
Tôi nuốt khan. Trong đầu hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi. Nhưng tôi nhanh chóng ép bản thân quay về thực tại. Câu hỏi của cô – à không, của chị ấy – là thật, và mọi người đang chờ câu trả lời của tôi.
Tôi nhìn vào biểu đồ một lần nữa, rồi bắt đầu trả lời – lần này bằng chính cái logic "ngớ ngẩn" mà tôi từng nghĩ ra khi tập luyện ở nhà:
– “Thực tế, nhóm đã xem xét phương án B ngay khi có dấu hiệu trì hoãn. Tuy nhiên, thời điểm đó, chi phí để chuyển đổi là quá cao vì các tài nguyên đã phân bổ vào phương án A gần như toàn bộ.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn cô.
– “Chúng tôi mất một tuần, đúng. Nhưng đó là để đàm phán lại với đối tác, đồng thời tái cấu trúc dữ liệu nội bộ. Phản ứng chậm không phải vì thiếu quyết đoán… mà vì chúng tôi muốn xử lý triệt để, tránh mất niềm tin từ đối tác lâu dài.”
Căn phòng im lặng. Ánh mắt người phụ nữ đó nhìn tôi chăm chú trong vài giây.
Rồi... cô khẽ gật đầu.
Tiếp theo, tôi như được bơm thêm năng lượng. Phần còn lại của bài thuyết trình trôi qua mượt mà như nước. Mỗi slide đều dẫn vào phần tiếp theo tự nhiên. Tôi chủ động nhấn mạnh các điểm then chốt, biết dừng đúng lúc, không lan man. Tôi kết thúc bằng một biểu đồ tổng hợp và lời cảm ơn gọn gàng.
Khi tôi cúi đầu, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay nhẹ nhưng đều – một cách trang trọng.
Tôi trở về chỗ, ngồi xuống, thở phào. Mồ hôi lấm tấm ở lưng áo. Nhưng lòng nhẹ như mây.
Một vài người phía sau thì thầm:
– “Cậu trai kia là ai vậy? Lần đầu thấy...”
– “Phòng kế hoạch đúng không? Trình bày chắc tay phết...”
– “Lúc trả lời câu hỏi ấy, tôi tưởng cậu ta sẽ lắp bắp, ai ngờ phản ứng nhanh thật.”
Tôi không quay lại. Nhưng tôi nghe thấy. Và tôi biết – mình vừa đi qua một chặng rất dài.
Và giữa bao nhiêu tiếng nói ấy… ánh mắt tôi một lần nữa bắt gặp người phụ nữ kia – vẫn đang ngồi im lặng, nghiêng đầu như thể đang đánh giá điều gì đó.
Tôi không rõ cô là ai. Nhưng tôi biết... chuyện chưa dừng lại ở đây.5Please respect copyright.PENANAAseKF4ive7
Tôi tiễn các sếp lớn ra về, từng người một bước qua cửa với cái gật đầu đầy hài lòng. Cảm giác nhẹ nhõm dần len lỏi qua vai gáy tôi như một làn gió mát.
Người cuối cùng đứng lại… là cô ấy.
Lara.5Please respect copyright.PENANAM3DmwCnVhq
Tôi biết được tên nhờ nhìn vào nhìn vào cái thẻ được gắn ngay ngắn trước ngực cô ấy
Cô không bước ngay, mà dừng lại trước cửa phòng họp, đôi mắt ánh lên sự sắc sảo, hơi cong môi như có điều muốn nói. Tôi cũng theo bản năng mà nhìn lại.
Ánh sáng ban chiều rọi nhẹ qua cửa kính khiến mái tóc xanh ánh lên một sắc bạc kỳ lạ, khiến tôi chợt nhớ đến… Roxy.
Giống thật.
Mái tóc dài, cùng màu mắt biển sâu ấy… nếu không nhìn kỹ, thật khó mà phân biệt. Nhưng tất nhiên, có những điểm khác biệt… rất rõ ràng.
Roxy, nếu là một thảo nguyên bằng phẳng, thì Lara lại như một dãy đồi núi trập trùng – căng tràn và đầy... địa hình hiểm trở. Tôi nuốt nước bọt, mắt đảo nhẹ xuống dưới – nơi chiếc áo sơ mi công sở ôm lấy phần thân trên đầy sát thương.
“Ngực tấn công, mông phòng thủ…” – đầu tôi lặp đi lặp lại câu mô tả ngớ ngẩn như đang bình luận một trận chiến.
Đang mải “soi”, thì tôi giật mình nhận ra: mình quên mất việc phải chào tạm biệt sếp.
Lara lúc này hơi nghiêng đầu, giơ nhẹ tập tài liệu đang cầm lên… và che ngang trước ngực – một động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ám chỉ. Đôi mắt sắc lạnh của cô quét qua tôi, môi khẽ nhếch lên:
– “Câu trả lời khi nãy… không tệ.”
Tôi đứng hình nửa giây rồi cúi đầu thật sâu, giọng lúng túng:
– “Dạ, cảm ơn sếp ạ…”
Lara không nói gì thêm, chỉ xoay người bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều lên nền đá, để lại sau lưng tôi một mùi nước hoa thoảng nhẹ nhưng đầy ám ảnh.
Tôi thở ra như vừa vượt qua một cơn sóng thần.
Và rồi tự hỏi… cô ấy là ai thật sự?5Please respect copyright.PENANAQNVi0ICBk0