
✦ Chương 5: Rem ✦6Please respect copyright.PENANAsJW1PW446l
---------------------------Lời tác giả--------------------------------6Please respect copyright.PENANAWbI6uy7BC4
Lara — một cái tên gần như chưa từng xuất hiện trong câu chuyện này. Nhưng cô ấy vẫn luôn hiện diện, trong những kẽ hở im lặng giữa hai con người, trong những bước chân không ai nghe thấy, và trong ánh mắt luôn dõi theo từ xa.
Lara là chị gái ruột của Roxy — năm nay 37 tuổi, tóc xanh như em gái, nhưng ánh mắt thì lạnh hơn, chín chắn hơn. Mái dài thong thả, không búi, buông tự nhiên như cách cô quan sát mọi thứ: âm thầm, không ràng buộc. Mắt cô cũng xanh, nhưng ánh nhìn lại không còn lung linh như thuở còn thân với em gái.
Họ từng rất gần nhau, Lara và Roxy. Cho đến một ngày, một cơn cãi vã tưởng chừng nhỏ bé đã khiến khoảng cách giữa hai người kéo dài mãi. Một năm không liên lạc. Một năm xa cách.
Cô thấy mình có lỗi trong việc đó, nên đã luôn âm thầm chăm lo, bảo vệ em gái mình trong bóng tối — mà em không hề hay.
Và rồi có một người đàn ông xuất hiện, như một cơn gió lạ. Một điều gì đó trong Roxy đã thay đổi, và Lara — dù chưa rõ lý do — đã bắt đầu bước ra khỏi bóng tối, để quan sát ánh sáng mà em gái mình đang hướng tới.
-------------------------Góc nhìn của Lara------------------------------6Please respect copyright.PENANA6fG1osb4bq
Tôi ngồi trong xe, tay cầm ly cà phê đã nguội, mắt dõi theo bóng lưng anh ta đi vào tiệm hoa. Cửa kính xe hạ xuống một chút, đủ để nghe tiếng chuông gió leng keng khi cánh cửa mở ra.
Một tiệm hoa cũ, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, giữa thành phố đầy bụi và vội. Nhưng lạ thay, nó lại khiến tôi thấy dễ chịu. Như thể nơi đây từng là một phần ký ức cũ mà tôi chẳng nhớ nổi nữa.
Tôi không rõ giữa anh ta và em gái mình có chuyện gì. Tôi không biết họ thân nhau đến đâu. Nhưng tôi thấy rõ điều này: Roxy đã thay đổi.
Không còn là cô em gái luôn sống lý trí, khép kín và độc lập như trước nữa. Gần đây, cô ấy hay mỉm cười khi không có ai. Và tôi thì cảm thấy bất an.
Tôi không ghét anh ta. Tôi chỉ… muốn chắc chắn rằng Roxy không đi sai đường.
Cảnh thuê người — kế hoạch bắt đầu6Please respect copyright.PENANAMvLQeIS8Nn
“Tôi cần một người đóng vai khách hàng. Có chút ‘diễn xuất’ thôi.” – Tôi nói qua điện thoại, giọng điềm tĩnh.
“Giả làm gì?” – giọng bên kia tỏ vẻ tò mò.
“Giả làm người cần giúp. Không cần quá thật. Nhưng phải có vài chiêu trò khiến anh ta phải lựa chọn. Tôi muốn xem phản xạ của anh ta, cách anh ta xử lý áp lực. Và nhất là… ánh mắt khi anh ta không biết mình đang bị quan sát.”
“… Hừm.” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi đáp. “Chị gửi tôi thông tin.”
Tôi gửi ảnh, địa chỉ, giờ giấc. Vở kịch bắt đầu vào ngay chiều nay
---------------Chiều hôm đó – thực hiện kế hoạch------------------------
Một cô gái với bộ đồ gợi cảm bước vào .
Cô ta đứng đó, không nói gì, chỉ ngó nghiêng một lượt quanh quán với ánh mắt dửng dưng. Tôi đã quen với kiểu khách rụt rè, bước vào với câu mở đầu như: "Anh ơi, em muốn mua hoa cho...". Nhưng cô này thì khác. Như thể cô là chủ quán, còn tôi là người lạ.
Tôi bước lại, lịch sự:
— Em cần tư vấn loại hoa gì nhỉ?
— Ưm… anh có hoa gì đẹp… mà… lạ… mà… không quá rực rỡ… nhưng… không được nhạt quá không?
Tôi gật nhẹ, mỉm cười như bao lần:
— Hoa baby trắng được không? Nhẹ nhàng, tinh khiết, khá lạ nếu kết hợp…
— Không, baby nhìn… cùi lắm. Hoa gì đó… mà sang hơn cơ… nhưng không được màu mè. Mà anh nói “lạ” là lạ thế nào cơ?
Tôi cố giữ nhịp thở đều. Không vấn đề gì. Tôi quen rồi. Nhưng khi tôi vừa định mở lời gợi ý tiếp, thì cô ấy lại ngắt ngang:
— Thôi, để em ngắm một vòng đã.
Cô quay đi. Lượn quanh. Chạm từng cành hoa như thể đang kiểm tra độ mềm của vải. Ba phút. Năm phút. Bảy phút. Vẫn không nói gì thêm.
Tôi chỉ còn biết đứng phía sau, giữ thái độ chuyên nghiệp, dù lòng hơi sốt ruột. Và rồi — tiếng chuông cửa lại vang lên.
Một vị khách khác bước vào. Là cô gái trông có vẻ vội. Áo sơ mi công sở, đeo túi vải, tóc cột gọn gàng. Nhìn quanh một lượt rồi khẽ hỏi tôi:
— Anh ơi, em chỉ cần bó hoa nhỏ tặng sinh nhật, có thể gói nhanh được không?
Tôi toan quay sang giúp thì...
— Khoan! — Cô khách đầu tiên chặn lời, giọng không to nhưng chát chúa. — Em chưa xong mà!
Cô gái công sở đứng khựng lại, hơi bất ngờ. Tôi cũng vậy.
— À, xin lỗi em — tôi quay sang khách mới, giọng dịu. — Anh đang tư vấn dở một bạn. Em có thể đợi một chút được không?
— Em chỉ cần bó hoa gọn thôi, thật sự rất vội ạ...
— Chị kia đến trước, đúng không? — Giọng vị khách “diễn viên” cắt ngang, mắt nhìn tôi với vẻ thách thức ngầm.
Tôi cắn nhẹ môi. Khó xử. Nhưng đành gật:
— Vâng, chị đến trước… để em cố gắng gói nhanh nhé.
Tôi quay sang cô diễn viên, cố nén tiếng thở dài:
— Vậy em muốn theo phong cách nào? Nhẹ nhàng hay sắc sảo?
— Ưmmm… — cô ta lại ngẫm nghĩ, ngón tay gõ gõ lên cằm. — Em không biết. Anh cứ chọn đi, nhưng nhớ là không được giống mấy bó bình thường, và đừng có màu hồng. Em ghét màu hồng. À, mà tím cũng không được. Mà… có màu gì gọi là “nửa tím nửa xám” không anh?
Cô khách công sở phía sau liếc đồng hồ. Tôi cũng vậy. Mười một phút.
Tôi quay đi, lựa hoa. Tim đập hơi nhanh. Không vì căng thẳng, mà vì cảm thấy mình bị kẹp giữa một “trận chiến” kỳ cục. Cô gái diễn viên vẫn lượn quanh, vừa ngắm vừa buông những câu nhận xét không đầu không cuối:
— Bó kia nhìn như dành cho bà già ấy… Bó này lại sến quá… Ủa anh, sao mấy cành hoa này hơi… héo nhỉ?
Khách công sở cuối cùng thở dài một tiếng, quay đi:
— Thôi, em để dịp khác ạ.
Cánh cửa đóng lại. Tôi đứng sững vài giây.Tôi có chút tiếc nuối nhưng lại rồi thôi vì cũng đang bận tôi khẽ cúi đầu, quay lại, gói tiếp bó hoa cho “cô nàng kỳ lạ” kia. Không một lời trách. Chỉ có hơi thở lặng im.
Nhưng khi tôi vừa quấn xong sợi ruy băng, cô ta ngước lên, nheo mắt nhìn.
— Anh có thể làm lại bó này không? Màu ruy băng đỏ nhìn hơi… sến. Tôi thích tím lavender hơn. À, mà cánh hoa kia hơi nghiêng rồi kìa, anh không thấy à?
Tôi dừng tay. Đầu ngón tay giật nhẹ. Ruy băng đỏ vừa được thắt xong, chỉnh từng ly, giờ lại phải tháo ra. Tôi cười, hơi khựng một nhịp:
— Được thôi, để tôi chỉnh lại.
Tôi tháo ruy băng ra. Chọn một cuộn tím nhạt, chậm rãi thay mới.
— Nhưng mà… — Cô ta lại nói khi tôi vừa buộc được nửa vòng. — Tím này hình như… chưa phải tím lavender đâu. Nó hơi nghiêng xanh, nhìn không dịu lắm.
Tôi ngẩng lên, nhìn thật kỹ cuộn ruy băng trong tay. “Không dịu lắm”, cô bảo. Tôi đặt nó xuống, chọn cuộn khác.
— Còn nữa, phần gói ấy. Anh có thể dùng giấy kiểu Hàn không? Loại Nhật này nhìn hơi… già quá. Tôi tặng cho người bạn dễ thương cơ mà.
Tôi đổi giấy. Đổi luôn cả bó hoa.
Lúc đó, cửa tiệm lại kêu keng một tiếng. Một vị khách khác — là một cô sinh viên khoảng chừng hai mươi tôi đoán vậy, tay cầm sẵn mẫu hình hoa trên điện thoại, bước vào. Cô mỉm cười, nói rất nhỏ nhẹ:
— Chào anh, em muốn đặt bó giống vầy, có được không ạ? Cô sinh viên đưa điện thoại lên chỉ vào màn hình đó là một bó hoa đầy màu sắc
Tôi mỉm cười đáp lễ, định xin cô chờ một chút.
— Khoan đã, khoan đã, tôi chưa xong đâu — vị khách đầu tiên lên tiếng, giọng cao hẳn, dù không nhìn người vừa bước vào. — Tôi không thích bị ngắt giữa chừng. Khó chịu lắm. Anh muốn làm cho xong hay cứ để khách khác chen ngang?
Cô sinh viên thoáng giật mình. Tôi quay sang cô, khẽ nói:
— Em thông cảm nhé. Anh sẽ phục vụ ngay sau khi xong bó này.
Cô gái trẻ gật đầu, lùi lại, ánh mắt hơi bối rối.
Tôi quay lại bàn gói, tay tiếp tục thay giấy. Được ba phút…
— Có mùi gì lạ lạ không anh? Tôi ngửi thấy mùi kiểu… phân trùn. Hoa này có đảm bảo không vậy?
Tôi khựng lại. Mùi hoa lys đặc trưng, thoang thoảng. Không phải ai cũng hợp.
— Có lẽ chị không hợp mùi này. Tôi có thể thay bằng cẩm tú cầu hoặc mẫu đơn, mùi dịu hơn một chút.
— Hừm… mà thôi, giữ lại cũng được. Dù sao thì tôi cũng sẽ đặt thêm một bó khác nữa, nhưng phải hoàn toàn khác với bó này. Không được giống. Dành tặng cho hai người khác nhau mà.
Tôi nhìn đồng hồ. Đã hơn 20 phút.
Tôi vẫn cười. Nhưng trong bụng, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gió thổi qua những khe vỡ trong kiên nhẫn.
Tôi hì hục gói lại bó hoa — lần này là bó thứ ba. Mỗi lần cô ấy lại bảo “như này chưa hợp”, “có thể thêm gì đó cho nó sáng lên không”, rồi “màu tím này… à thôi, bỏ ra nhé?”. Tôi cúi đầu, gỡ từng cành, cắt lại từng nhánh, cắm lại từ đầu. Trong đầu chỉ còn tiếng kéo xoẹt xoẹt, và âm thanh của sự kiên nhẫn đang bị mài mòn như băng trôi dưới nắng.
Phía sau tôi, tiếng giày cao gót của một vị khách khác vừa vang lên. Một cô sinh viên trẻ, trông vội vã, đứng nép bên kệ cẩm tú cầu, mắt lia qua từng bó một. Tôi khẽ nhìn cô ấy, định cất tiếng xin lỗi vì chưa thể phục vụ ngay, nhưng lại bị cắt ngang bởi giọng cô khách “diễn viên”:
— Ơ… chết rồi.
Tôi quay lại.
— Em… em không mang ví. Hình như để quên ở đâu đó… chết thật…
Tôi chớp mắt. Đúng là gió đã bắt đầu quật cả cành cây rồi.
— Hay… anh có nhận chuyển khoản không ạ?
Tôi gật đầu nhẹ. Cô ấy loay hoay mở điện thoại. Rồi vờ như hoảng hốt:
— Ủa, điện thoại cũng sắp hết pin… á… có mã QR không anh?
Tôi chỉ lên bảng nhỏ treo cạnh quầy. Cô ấy quét mã. Xong lại lắc đầu.
— Ủa… anh… anh chưa nhận được à? Em chuyển rồi mà? — Cô ấy chìa ra màn hình ứng dụng vẫn đang quay tròn cái vòng loading. — Hay… bị lag rồi nhỉ?
Một phút. Hai phút.
— Hay để em chạy về lấy ví, lát quay lại liền!
Tôi nghiêng đầu, vẫn cười:
— Vậy để tôi gói bó hoa lại, khi nào em quay lại thì lấy cũng được.
— Dạ… anh giữ giúp em nhé! Em quay lại liền á!
Cô ấy bước lùi ra cửa, vừa đi vừa nhìn lại, vẫy tay như thể vừa diễn xong một cảnh phim tình cảm. Cánh cửa đóng lại lần nữa. Tôi đứng lặng vài giây. Rồi khẽ thở ra, một tiếng rất khẽ.
— Cũng may là không đòi thay giấy gói lần nữa.
Cô sinh viên đứng đợi phía sau mỉm cười. Ánh mắt đầy thông cảm.
— Khách gì đâu mà khó tính ghê anh ha. Mà em đứng đợi nãy giờ, cũng thấy nể anh thật đó. Nhịn giỏi ghê!
Tôi gãi đầu, nở một nụ cười nhẹ:
— Ờ… cũng quen rồi em. Có lẽ người ta kỹ tính vì… hoa dành cho người quan trọng mà.
— Vậy chắc em dễ nhất từ đầu giờ á. Em chỉ cần một bó nhỏ xinh thôi như hình này thôi, để tặng bạn cùng lớp. Mà… mong là bạn em không phải như chị khách đó!
Tôi tiễn cô sinh viên ra cửa, lòng nhẹ đi một chút
Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tôi thở dài. Cô gái lúc nãy — “nữ chính bất đắc dĩ” của màn kịch — quay lại. Trên tay là tờ tiền 500 nghìn.
— Em xin lỗi, chỉ còn tiền lẻ thôi. À… ý em là lẻ theo kiểu lớn. Có đổi được không?
Tôi nhìn tờ tiền, rồi nhìn cô, rồi lại nhìn bó hoa vẫn còn đặt trên bàn. Tôi gật nhẹ, rút tiền thối ra từ ngăn tủ.
— May quá, còn đủ.
Khi trao tiền và bó hoa, tôi nói, đủ nhẹ để không nghe ra cay:6Please respect copyright.PENANAw7we4TXt4R
— Chúc chị có một ngày thật… nhiều năng lượng.
Cô nàng mỉm cười. Không biết vì hoa hay vì câu nói.
Và rồi, cuối cùng — cô ta bước ra khỏi cửa.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ hôm nay cô ấy cần ai đó để đổ hết những bực dọc trong lòng. Tiếc là… tôi lại tình nguyện đứng đó
Tiệm hoa trở lại với sự yên tĩnh dịu dàng như thể chưa từng có một cơn gió lạ lướt qua. Tôi thở ra.
Góc nhìn của Lara:
Tôi vẫn ngồi đó
Góc nhìn của tôi bao trọn tiệm hoa nhỏ ấy — cái không gian kỳ lạ mà em gái tôi từng hay ghé qua, và người con trai kia. Anh ta lúng túng nhưng không né tránh. Gương mặt đầy mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn đến lạ lùng. Khi cô diễn viên bước ra, tôi đã nghĩ anh sẽ gắt lên. Nhưng không. Anh chỉ thở dài, rồi cúi đầu, tiếp tục làm nốt bó hoa như chẳng có gì xảy ra.
Tôi từng gặp rất nhiều người. Những người tốt thì hay tỏ ra tử tế. Những kẻ giả vờ thì lại luôn đúng lúc. Còn anh ta... cứ như chẳng hề biết có người đang quan sát.
Đó là điều khiến tôi chú ý.
Tôi lấy điện thoại, mở một ghi chú ngắn, viết:
“Kiên nhẫn. Không dễ nổi giận. Không tìm cách lấy lòng khách. Không giả vờ tử tế.”
Tôi tắt màn hình. Gió thổi nhè nhẹ qua tóc. Tôi vẫn không chắc anh ta là ai — và vì sao Roxy lại nhắc đến anh bằng ánh mắt mơ hồ như thế. Nhưng ít nhất, hôm nay, tôi đã hiểu một điều:
Anh ta... không phải người dễ đoán.6Please respect copyright.PENANACEZoczaiRf
6Please respect copyright.PENANAQigjyClycW