
Sáng hôm sau, trời nắng nhẹ. Tôi uể oải rời khỏi căn phòng trọ nhỏ, đầu óc vẫn còn lơ mơ vì đêm qua chẳng tài nào ngủ ngon được. Cảm giác hạnh phúc và kỳ lạ sau cuộc gặp gỡ hôm qua cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, như một vệt sáng len vào góc tối u ám vốn đã tồn tại suốt bao năm cô đơn.Tôi leo lên xe máy, chạy vội đến văn phòng làm việc sáng sớm. Cùng lúc đó, ở một tuyến đường ngược lại, người con gái với mái tóc xanh ấy cũng đang đi xe đến trường đại học.Định mệnh lại một lần nữa mỉm cười.Tại một giao lộ nhỏ, không rõ vì tôi quá buồn ngủ, hay chỉ đơn giản là đầu óc còn đang treo lơ lửng giữa những suy nghĩ về hôm qua — tôi chẳng để ý gì nhiều đến đường xá. Cô gái kia cũng đang chú ý đến điện thoại trên giá đỡ xe, vì một cuộc gọi đến từ ai đó.Chẳng ai tông ai. Nhưng cả hai đều phanh gấp — rồi cùng lúc... ngã sõng soài xuống mặt đường."Ôi trời..."Một mớ tài liệu văng tung toé ra giữa lòng phố. Tôi lồm cồm bò dậy, rồi ngay lập tức cúi xuống nhặt giúp. Không phân biệt nổi đâu là của ai, tôi vội gom cả đống lại rồi dúi vào tay cô. Thậm chí, tôi còn nhặt cả tài liệu của mình và đưa cho cô mà không hề hay biết."Của cô nè... À mà, cô không sao chứ?"Cô gái đứng lên, nhẹ nhàng phủi lại váy. Cô khẽ cười, đôi mắt vẫn long lanh như lần đầu gặp gỡ."Không sao. Cảm ơn cậu."Tôi sững người. Vẫn là ánh mắt ấy. Vẫn là gương mặt ấy. Dù chưa biết tên, chưa hề nghe giọng rõ ràng... nhưng không hiểu sao, tôi chắc chắn: là cô ấy. Người con gái tối qua trong tiệm hoa. Dường như... một phần trong tôi đã biết điều đó trước cả khi nhận ra.Tôi đứng im một lúc, tay siết nhẹ tập tài liệu còn sót lại. Rồi bất chợt, tôi hít một hơi sâu — lấy hết dũng khí mà có lẽ suốt mấy năm qua chưa từng gom đủ."...Hình như... tối qua cô có ghé tiệm hoa ở ngã tư phải không?"Cô gái khựng lại. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt cô."À... thì ra là cậu." – cô bật cười, ánh mắt hiện rõ vẻ nhận ra."Trùng hợp ghê nhỉ."Tôi cười, có phần nhẹ nhõm."Ừm... tôi vẫn còn chưa kịp xin lỗi về chuyện đó." -- (giải thích chuyện đó là vụ công nhìn chằm chằm vào cô gái)"Không cần đâu. Tôi... đã rất vui." – Cô nói, giọng nhỏ và ấm.Tôi ngập ngừng một chút, rồi lấy hết can đảm:"Nếu... cô không bận, chiều nay có thể ghé lại tiệm hoa được không? Tôi làm ở đó, cũng có một góc nhỏ để pha trà. Gọi là... thay lời xin lỗi."Cô nhìn tôi vài giây, ánh mắt lấp lánh như chứa điều gì đó chưa nói."Ừm... chắc được."(Cô vừa nhìn đồng hồ, thoáng giật mình)"À, xin lỗi cậu nhưng tôi phải lên lớp rồi." – cô nói nhanh, rồi vội vã bước đi.Trước khi khuất bóng, cô ngoái lại, nói với theo:"Hẹn gặp lại ở tiệm hoa nhé!"Tôi đứng lặng một lúc. Không biết tên cô. Không biết điều gì đang chờ phía trước.Chỉ biết rằng... tôi mong đến năm giờ hơn bao giờ hết.Dù chưa biết tên cô. Dù cả hai vẫn còn là người xa lạ. Nhưng bằng cách nào đó, giữa một sáng Hà Nội vội vã... sợi dây số phận đã lại buộc thêm một nút.Chúng tôi chia tay nhau ở một ngã rẽ. Tôi lái xe tiếp đến văn phòng — vẫn còn lâng lâng vì đã lấy hết can đảm để rủ một cô gái lạ . Nhưng khi vừa đặt chân tới bàn làm việc, mở cặp ra...Tôi tá hoả.Tài liệu tôi cần để trình cho sếp — không có ở đây. Tôi sững người trong vài giây. Rồi bỗng nhớ lại lúc vội vã nhặt giấy tờ giữa đường... Tôi đã dúi cả đống tài liệu vào tay cô ấy. Trong đó, chắc chắn có cả tài liệu quan trọng của tôi.Tim tôi như rớt một nhịp."Chết tiệt..."Tôi đứng bật dậy, lật tung mọi thứ trên bàn, hy vọng có gì đó sót lại. Không có. Mồ hôi bắt đầu rịn ra sau gáy. Tôi vừa lo, vừa thấy mình đúng là ngốc — chưa kịp hỏi tên, chưa kịp xin số điện thoại, chưa có bất cứ thông tin nào để tìm lại cô ấy.Nhưng rồi tôi chợt nhớ mang máng logo trên áo khoác của cô – hình như là của Đại học XX nào đó. Không chắc, nhưng cũng cô đi về phía trường đại học. Cô mặc trang phục như giảng viên. Có thể... là giảng viên thật.Tôi lao ra khỏi văn phòng, chạy xe tới ngôi trường đại học XX trong khu vực. Trong đầu chỉ còn một thứ vang lên như tiếng còi báo động: "phải tìm được cô ấy".Tôi vốn chẳng quen việc chủ động. Đã quá lâu rồi tôi không mở lời với người lạ nào, chứ đừng nói đến việc hỏi han giữa chốn đông người. Cảm giác lạc lõng giữa sân trường khiến tôi càng thêm bối rối. Tôi thử đến từng lớp dạy hỏi dò, nhưng chẳng ai biết rõ người tôi mô tả. Có người thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể tôi đang cố dựng nên một câu chuyện tán tỉnh rẻ tiền.Tôi mệt mỏi, thất vọng. Bước ra ghế đá trong khuôn viên, ngồi thừ người.Tay bám vào túi áo, tôi rút điện thoại ra nhìn — trống trơn. Không số điện thoại, không tin nhắn, không gì cả. Tôi thở dài, mắt khẽ nhìn lên bầu trời xanh lơ lửng giữa các tán cây.Rồi bỗng nhiên...Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:"Tôi cứ nghĩ cậu đã bỏ luôn cả tài liệu để theo đuổi một người con gái lạ chứ."Tôi quay phắt lại.Cô ấy đứng đó. Ánh nắng chiếu qua vai cô, làm mái tóc xanh ấy sáng lên như phát quang. Tay cô cầm xấp tài liệu — bao gồm cả của tôi — được kẹp gọn gàng.Tôi đứng bật dậy, không giấu nổi sự ngạc nhiên và vui mừng:"Cô... tìm tôi à?"Cô khẽ cười."Không hẳn. Tôi chỉ đoán là cậu sẽ quay lại tìm... Và tôi cũng quên chưa đưa lại cái này."Cô giơ xấp tài liệu lên.Đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Tôi nhận lại, mà tim vẫn còn đập thình thịch như đang chạy marathon.Tôi ngồi sang một bên ghế, ánh mắt có phần lúng túng nhưng cũng đầy chờ đợi. Dường như hiểu ý, cô cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa hai chúng tôi vừa đủ để thấy rõ từng biểu cảm trên gương mặt nhau.Cô quay sang, hơi nghiêng đầu và mỉm cười:— "Mà... tôi vẫn chưa biết tên cậu."Tôi quay sang, có chút bất ngờ trước sự chủ động của cô.Cô tiếp lời, nhẹ nhàng như tiếng gió lướt qua tán cây:— "Tôi tên là Roxy. Đó là cái tên mẹ tôi đã nghĩ ra cho tôi."Tôi hơi bối rối, lập bập trả lời:— "R... Roxy... tên em hay ghê."Roxy chớp mắt, rồi nghiêng mặt nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chút nghịch ngợm:— "Em?"Tôi ư một tiếng, chưa kịp phản ứng gì thì cô đã đứng lên, phủi nhẹ tà váy trắng vừa bị gió thổi lệch sang một bên. Giọng cô trôi qua tai tôi như một cơn gió biển dễ chịu:— "Tôi nhìn vậy chứ... đã 27 tuổi rồi đó."Tôi ngạc nhiên bật thốt lên:— "Ể!! Tôi thật ra mới chỉ 25 thôi..."Cười ngượng, tôi gãi đầu, vội vàng chữa cháy:— "Xin lỗi vì gọi cô là 'em' nhé... Nhìn cô thế này, thật dễ gây hiểu lầm ghê..."Tôi đứng dậy, lúc này mới để ý rõ hơn: cô chỉ cao đến ngang vai tôi — tôi cao tầm 1m85. Gương mặt nhỏ, làn da trắng mịn như gốm sứ, và ánh mắt màu xanh biển kia lại càng khiến cô trông trẻ hơn rất nhiều.Roxy không có vẻ gì bất ngờ, dường như cô đã quen với những kiểu hiểu lầm như vậy. Cô khẽ mỉm cười, đôi môi hồng khẽ động:— "Vậy cho hỏi... anh tên là gì?"Tôi đứng thẳng dậy, chớp mắt mấy cái. Không hiểu sao tim lại đập nhanh đến vậy.Tôi ngập ngừng, rồi đáp nhẹ:— "Tôi là Công."— "Công... hóa ra là tên của anh..." — Roxy vừa mỉm cười vừa nói, nhưng chưa kịp hết câu, cô bỗng giật mình như nhớ ra điều gì.— "À! Xin lỗi anh, tôi phải lên lớp dạy ngay bây giờ!"Cô hấp tấp đứng dậy, vừa đi vừa ngoái lại:— "Đừng quên lời hẹn nhé !~"Tôi còn chưa kịp gật đầu, bóng dáng cô đã khuất dần sau hành lang giảng đường. Tôi ngồi đó, một mình giữa những hàng cây, lòng vẫn lặng im như sóng biển vừa mới yên.Tên cô là Roxy... một cái tên thật đẹp.Tôi đứng dậy, bước đi với một cảm xúc lạ. Cảm giác như thể mình vừa tìm thấy điều gì đó quan trọng trong cuộc đời.Tôi rảo bước nhanh về chỗ làm, dù biết rằng có lẽ mình đang trễ mất một đoạn thời gian.💼 Tại chỗ làm– "Cậu biến đâu ra suốt nửa buổi sáng hả?" – tiếng sếp vang lên khi tôi vừa bước vào cửa.Tôi khựng lại, gãi đầu:– "Em... xin lỗi, em có việc gấp..."Anh ấy thở dài, rồi giọng chậm lại:– "Biết cậu không phải kiểu lười, nên thôi. Nhưng nhớ lần sau báo một tiếng. May mà đống đơn hàng hôm qua cậu đã soạn sẵn."Tôi gật đầu, khẽ cúi:– "Cảm ơn anh..."Tôi bắt đầu vào ca làm, tay vẫn bận rộn với bàn phím, nhưng tâm trí thì... cứ trôi về một mái tóc xanh và nụ cười thoáng buồn kia.⏳ Chiều tại tiệm hoaTiệm bắt đầu đón khách lẻ. Không khí mùa hè dịu xuống, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, đổ lên những chậu lavender thơm mát.Một vị khách quen bước vào — một cô trung niên hay mua cẩm chướng. Bà nhìn tôi cười hóm hỉnh:– "Hôm nay có chuyện gì mà cậu tươi tắn thế?"Tôi thoáng ngạc nhiên:– "Ủa... cháu tươi tắn lắm hả bác?"– "Tươi như hoa cậu đang cắm ấy!" – bà cười lớn – "Nói đi, yêu rồi đúng không?"Tôi bật cười ngại ngùng, không biết giấu mặt đi đâu.– "Chưa đến mức đó đâu ạ... chỉ là... cháu đang đợi một người."– "Ồ... một người con gái?"Tôi khẽ gật đầu, rồi cười thành thật:– "Cháu đang đợi thiên thần đến đón."Bà khách mở to mắt, rồi cũng phá lên cười:– "Trời đất... cuối cùng cũng có người rước cậu đi rồi đấy hả?"Tôi lắc đầu, hơi đỏ mặt:– "Chưa... nhưng hy vọng là vậy."Sau khi tiễn bà ra về, tôi liếc nhìn đồng hồ. Gần 6 giờ. Tim bắt đầu đập nhanh hơn.Tôi kiểm lại quầy, sắp xếp mọi thứ thật ngay ngắn, lấy khăn lau sơ mặt kính quầy. Dù không biết vì sao, nhưng tôi... muốn khi cô ấy bước vào, mọi thứ đều thật hoàn hảo.Và rồi...🎐 Tiếng chuông gió vang lên nơi cửa tiệm.Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn vàng từ bảng hiệu của tiệm hoa hắt xuống những bông cẩm tú cầu trước cửa, tạo nên một khung cảnh dịu dàng đến lạ. Tôi đã chỉnh lại mái tóc, lau sơ mặt, còn lén xịt tí nước hoa của cô chủ tiệm để lại – mùi oải hương dịu nhẹ. Từng phút trôi qua, tim tôi đập nhanh không rõ vì hồi hộp hay vì mong chờ.Và rồi... cô ấy xuất hiện.Roxy dừng xe ngay trước cửa. Ánh đèn vàng hắt xuống làm mái tóc xanh thẫm của cô ánh lên như nước biển đêm. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác ngoài chiếc cardigan mỏng màu xám tro, tay cầm một quyển sách nhỏ và chiếc túi da nâu. Dáng vẻ ấy, vừa quen thuộc, vừa như bước ra từ giấc mơ.Tôi mở cửa:– A... chào em.Roxy nhoẻn miệng cười, bước vào:– Gọi là "em" nữa là tôi giận đấy.Tôi gãi đầu:– Xin lỗi... Cô.– Ngoan lắm.Cô ấy bước vào quầy, tay lướt qua vài cành hoa, ánh mắt dừng lại ở một bó nhỏ hoa baby trắng và lavender tím tôi mới gói buổi chiều.– Bó này... là anh gói?Tôi gật. Không hiểu sao lúc gói, tôi lại nghĩ đến cô.– Trông... dịu dàng quá. – cô mỉm cười rồi ngồi xuống ghế – Tôi đến sớm hơn một chút, có làm phiền không?– Không đâu. Tôi chờ từ chiều rồi.Câu nói ấy không biết vô tình hay cố ý, khiến cô khẽ cúi đầu che nụ cười.Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm. Tôi rót hai ly trà thảo mộc – loại cô chủ thường để lại cho nhân viên dùng thử.– Thật ra... – tôi lên tiếng trước – Tôi vẫn chưa tin được là mình đang ngồi với cô... à... với Roxy. Mọi chuyện như mơ vậy.Cô khẽ nhìn tôi, ánh mắt sáng như thể lấp lánh thứ gì đó trong lòng:– Tôi cũng vậy. Có lẽ... định mệnh thích chơi khăm một chút, nhưng lại không nỡ cho chúng ta lướt qua nhau.Tôi cười. Tim tôi lúc đó đập mạnh đến mức chính tôi còn nghe thấy được. Tôi đang ngồi đây, giữa mùi hoa thoảng nhẹ và một buổi tối không điều gì vội vã – bên cạnh người con gái mà tôi không biết từ khi nào đã khiến tôi mong mỏi được gặp lại từ buổi đầu tiên ấy.Ngoài trời, gió đêm mơn man thổi qua những cánh hoa treo lơ lửng ngoài cửa tiệm. Một vài cánh baby rơi nhẹ, như thời gian cũng đang e dè dừng lại.Và rồi... cô hỏi:– Anh còn nhớ... lúc ở tiệm sáng hôm qua, anh đã nhìn tôi rất lâu không?Tôi ngại ngùng:– Có... thật ra tôi cứ nghĩ mình mơ.Roxy nhìn tôi nghiêng đầu, đôi môi khẽ nhếch:– Vậy hôm nay... anh nghĩ mình đang mơ tiếp chứ?Tôi nhìn vào mắt cô, rồi đáp, khẽ nhưng rõ:– Nếu đây là mơ... thì tôi ước nó đừng bao giờ kết thúc.Cô im lặng một lúc. Rồi bất ngờ đứng dậy, cầm bó hoa lavender cùng baby trắng:– Vậy tôi giữ bó hoa này như một bằng chứng nhé. Để khi tỉnh dậy, nếu có quên, thì còn thứ để nhắc nhớ.Tôi gật đầu. Trong lòng, từng câu chữ cứ nhảy múa thành một khúc nhạc nào đó – dịu dàng, chậm rãi, và đầy cảm xúc.chiều hôm ấy, lần đầu tiên sau rất lâu, tôi không cần mơ để thấy được thứ mình mong muốn.6Please respect copyright.PENANAcWtFLofxk4