Hỏi vì sao khi yêu một người, biết là đau khổ, nhưng vẫn cứ yêu…15Please respect copyright.PENANAZrLraeAnbJ
Hôm nay, Nam chủ động mời tôi đi ăn trưa.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, chất liệu lụa satin, tay áo mềm rủ xuống, trông vừa dịu dàng vừa quyến rũ, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“James…” - Tôi ngước đầu lên thấy Nam đang nhẹ nhàng bưng ly trà lên, uống một ngụm, nhưng ánh mắt thì đang nhìn tôi vùi đầu ăn, rồi tiếp lời nói:
“Tao và Net không phải như mày nghĩ đâu, bọn tao không có gì hết, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Tao biết rồi. Nếu mày và anh ấy có gì, anh ấy sẽ không…” , tôi chợt khựng lại, không nói tiếp vế sau. Nam cười, nhưng nụ cười rất buồn cũng rất lạnh.
Vì nụ cười ấy làm tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi gặp Net, cùng với đoạn nói chuyện ngày hôm đó của hai người họ, điều này chợt khiến trái tim tôi cảm thấy lạnh lẽo.
Nam nói: “James , Net là một badboy chính hiệu, anh ấy thay người yêu còn hơn thay áo. Con người anh ấy luôn thích theo đuổi sự mới mẻ đầy kích thích…”
Hai tháng qua tôi ở bên cạnh anh ấy, thật sự không biết tốc độ thay đổi crush của anh nhanh như thế nào, chỉ biết rằng mới vài tháng, nhưng anh đã thay đổi vài kiểu xe.
Nam lại nở nụ cười lạnh:
“Về nhan sắc, mỗi người ít nhất có thể duy trì được vài năm nhưng cảm giác mới mẻ thì sao, có thể duy trì được bao lâu? Một tháng hay hai hay ba tháng?”
Tôi trả lời Nam:
“Theo góc độ sinh lý học mà nói, cảm giác mới mẻ kích thích này thì chỉ có thể duy trì hơn mười phút.”
Tôi và nam ăn cơm ở căn tin, và đã ngồi đây hơn một tiếng..Đây là lần đâu tiên tôi thấy Nam nói nhiều đến thế. Bao nhiêu đây thôi mà còn nói nhiều hơn mấy tháng qua tôi quen biết cậu ấy..
Nam kể cho tôi nghe rằng:
" Lúc tao vừa đến đây, Net cũng đối xử với tao rất tốt, giúp tao mua đồ, giúp tao bày biện lại phòng, giúp tao sửa các vật dụng hư hỏng… Buổi sáng, anh chở tao đến trường, đến tối lại chở tao về…Lúc tao bị đau đầu, dù là nửa đêm anh ấy vẫn đi tìm thuốc cho tao. Có lần anh đi hội thảo, anh cũng dẫn tao theo, bọn tao đi chơi cùng nhau rất vui vẻ. Nhưng...." - Nam khựng lại, ánh mắt long lanh, nhìn vô thức nhìn ra phía bên cửa, bình ổn tâm trạng sau đó tiếp lời..
"Đến khi tao đã yêu anh ấy, thì anh ấy tại tỏ ra không còn quan tâm đến tao nữa. Như kiểu tao đã không còn cảm giác mới mẻ với anh ấy nữa. Tao càng cố gắng tìm anh ấy, thì anh ấy càng tìm cách lẩn tránh tao. Anh đối xử với tao ngày càng xa cách. Tao đổ bệnh, tao nằm ở bệnh viện của trường suốt một tuần liền, thời gian đó Net và giáo sư thường xuyên đi kiểm tra các phòng bệnh, nhưng anh ấy không hề ghé qua thăm tao, dù chỉ một lần. Ngày tao xuất viện, thì lại thấy anh lái xe, chở một người mới chạy ngang qua tao. Người bên cạnh anh ấy hôm đó, có người nói cho tao biết đó là con gái của giáo sư hướng dẫn anh..Nên từ đó tao chợt nghĩ, đối với Net sẽ không có ai là người cuối cùng…"
Tôi cảm nhận được, Nam có hận Net, nhưng đồng thời Nam cũng.... không quên được Net. Chắc có lẽ vì hai người bọn họ cũng từng có với nhau những ngày tháng vui vẻ.
Nam nói với tôi là, những điều cậu ấy nói với tôi hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là hy vọng tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của cậu ấy.
Tôi đương nhiên hiểu được ý của Nam.
Vốn dĩ ai cũng rất ngây thơ, biết rõ đó không phải là người đàn ông có thể dựa dẫm, dù đã thấy có rất nhiều trường hợp đi nhầm đường, biết rõ người đó là một tay chơi, đào hoa với muốn ngàn quy tắc trong tình yêu là chỉ yêu hôm nay, không có ngày mai, không một lời hứa hẹn..
Ai mới yêu cũng luôn ngây thơ đến mù quáng mà tin tưởng rằng mình sẽ là người cuối cùng của họ. Cứ như thế, nên tự để bản thân như những con thiêu thân ngốc nghếch lao đầu vào lửa. Nhưng họ đâu biết rằng, họ chẳng phải là điểm dừng của ai kia, nhưng ai kia lại được họ xem như là điểm cuối!
***
Sau khi ăn cơm xong, mà buổi chiều lại không có tiết, tôi cũng không muốn làm gì, không muốn về phòng, cũng không biết đi đâu, nên ngồi thẫn thờ một mình ở phòng nghiên cứu, suy nghĩ thật kĩ về những lời Nam nói hôm nay..
Tôi hiểu, Net là một người đàn ông có sức quyến rũ hơn người. Ở gần một người đàn ông như thế, nếu không muốn bị anh hấp dẫn, e rằng sẽ rất khó. Nếu tôi không muốn dẫm phải điệp khúc này, thì chỉ còn có một cách duy nhất, đó là nhân lúc tôi chưa lún sâu, thì phải nhanh chóng ba chân bốn cẳn chạy ra xa khỏi anh, thoát khỏi anh..
Nhưng mà, điều này đối với Net liệu có công bằng không?
Anh nhiệt tình giúp đỡ tôi, yêu thương tôi như một người em, nếu tôi trốn anh, rời xa anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?
Anh có cho rằng tôi ích kỷ hay không. Tôi thầm nghĩ, nếu như tôi làm vậy thì quả thực tôi đã hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Dù gì, hiện nay trên người anh vẫn đang bị thương, nếu không có tôi, anh phải làm sao đây?
Mâu thuẫn trong suy nghĩ cứ thế dày vò tôi. Mãi đến gần sáu giờ, tôi mới giật mình vì đến giờ tôi phải đi làm thêm. Cơm còn chưa kịp ăn, tôi đã vội vàng chạy thẳng đến 7eleven.
Cả buổi làm hôm ấy, tôi phạm phải rất nhiều lỗi. Tôi quên mang sữa nóng ra cho khách, tôi quên trả lại tiền thừa cho khách, tôi quên đưa khách túi đựng đồ, may mắn là cả khách và ông chủ đều khoan dung mà nói với tôi:
“Không có gì, không có gì!”
Mười giờ, mới có người đến thay ca cho tôi. Sau khi bàn giao công việc , tôi đứng ngoài cửa, tâm trạng đầy chờ mong hình bóng của một người. Nhưng ngoài màn đêm tối đen, thì không thấy bất kì một bóng dáng nào, làm lòng tôi chua xót khôn nguôi.
Rồi bỗng dưng, trong bóng tối bất chợt có một bóng người đang đi về phía tôi. Tâm trạng vui mừng khiến tôi không thể kiềm được mà chạy tới vài bước. Đến khi thấy rõ được mặt đối phương, thì nét cười trên mặt tôi bỗng nhiên cứng đờ.
" Á !!! Sao anh lại ở đây?” - Tôi hỏi Neon
“Em về nhà phòng phải không? Anh đưa em về.”
Tôi không nói gì, như ngầm đồng ý. Đường ở đây khá tối, tôi thật sự rất cần một người đưa tôi qua đoạn đường này. Nếu không, tôi sợ rằng mình sẽ đi lạc đường mất.
Tôi và Neon cùng nhau trở về phòng, trên đường đi, anh hỏi tôi:
“Người hôm qua đến đón em, là bạn trai của em sao?”
Tôi cười: “Đương nhiên là không phải, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, anh ấy là hàng xóm của em.”
“À…!!! Anh thấy dường như anh ta thích em.”
Lời nói của Neon làm tôi sửng sốt.
Net thích tôiiii, làm gì có chuyện đó!
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” Tôi vừa lắc đầu vừa cười nói:
“Anh ấy giống như anh trai của em vậy, anh ấy chỉ giúp em như một người em thôi.”
Neon trầm mặc, sau đó suốt đoạn đường Neon vẫn không nói gì thêm. Cho đến lúc đưa tôi về đến cửa phòng, tôi đang bước lên lầu thì Neon không nhịn được nữa, đành cất giọng hỏi.
“Vậy em có thích anh ta không?” Neon chỉ tay về phía phòng của Net:
“Ý anh là, người hàng xóm sát phòng em.”
Tôi trả lời: “Em xem anh ấy như một người anh trai.”
Tôi trả lời câu hỏi một cách máy móc, trước sau không thay đổi. Căn bản là không cần phải suy nghĩ, tôi vẫn có thể trả lời.
Nhưng tôi đã quên, trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không có câu trả lời chính xác, càng không thể trả lời theo thói quen mặc định.
Bóng dáng Neon vừa mới biến mất khỏi cánh cồng, thì cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, làm tôi giật mình.
Net nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững, như có như không:
“Đừng nhìn nữa, người ta cũng đi rồi.”
“Ờ…” tôi hoàn toàn không biết Neon đã rời khỏi khi nào, ngay cả lời chào tạm biệt tôi cũng chưa nói.
“Anh đã ăn cơm tối chưa?” Tôi hỏi Net
“Ây da, em đừng nghĩ em không quan tâm đến anh, thì sẽ không có người quan tâm đến anh. Có người vừa cho anh một ít bánh bao, rất ngon.”
Tôi chỉ nở nụ cười mà không nói gì, tôi không nói cho anh biết, là tôi đã điện thoại cho chị chủ căn tin, nhờ chị làm cơm tối cho anh ăn. Và quan trọng tôi còn biết, Net rất thích ăn bánh bao do chị ấy làm, nên nhắc chị ấy mua một ít thịt bò về làm bánh.
Tôi mở túi lấy chìa khóa, chuẩn bị mở cửa thì Net đột nhiên giữ chặt lấy tay tôi nói: “Chị H làm bánh bao ngon lắm, em qua phòng anh ăn thử đi. Anh có để lại cho em hai cái, vẫn còn nóng…”
Chưa nói hết câu thì anh đã kéo tay tôi vào phòng anh. Anh dùng một tay còn lại lấy chiếc bánh bao đã được bảo quản kĩ lưỡng trên bàn, đưa đến trước mặt tôi, chờ xem biểu hiện vui mừng như trẻ con được tặng quà của tôi.
Tôi cầm chiếc bánh bao lên đưa vào miệng ngấu nghiến, vì tôi sợ một khi dừng ăn thì tôi sẽ khóc.
“Ngon lắm à?”
Miệng tôi đang ngấu nghiếng nên không trả lời anh được, chỉ có thể gật đầu.
Thấy tôi chỉ cắm cúi ăn mà không nói gì, Net liền đẩy sang đưa cho tôi một ly nước, tôi nhận lấy, uống một hơi hết sạch.15Please respect copyright.PENANATmkMua6gl6
Thật ra, Net là một người rất kĩ lưỡng trong chuyện ăn uống, anh giống tôi không thích dùng chung dụng cụ ăn hay uống của mình với ai, hoặc nếu có đến nhà một ai khác thì anh thích dùng loại dụng cụ giấy dùng một lần.
Vậy nên không biết từ khi nào cả anh và tôi như hình thành một thói quen: Anh dùng ly của tôi một cách rất tự nhiên, và tôi cũng tùy ý dùng ly của anh không hề ngại ngùng.
Tôi không hề tham lam, thật sự không hề tham lam. Tôi cũng không hề cầu mong người tôi nương tựa suốt cuộc đời sẽ hoàn hảo như Net, ưu tú được như Net. Tôi chỉ hy vọng, người đó có thể đối xử với tôi giống như Net đã đối với tôi, quan tâm tôi, giúp đỡ tôi. Sợ tôi đói bụng lúc đêm khuya, nên anh đã giữ lại cho tôi hai cái bánh bao nóng hổi. Nếu được như thế, tôi nhất định sẽ trở thành một người hạnh phúc nhất trên thế giới này..
ns18.119.122.86da2