Ngày hôm sau không có tiết học, nhưng tôi vẫn mẫu mực đúng giờ đến phòng thí nghiệm, tôi dự định cùng Giáo Sư thảo luận một số kế hoạch nghiên cứu sắp tới. Nhưng vừa đi đến cửa tôi liền nhìn thấy một tấm lưng quen thuộc.
Anh nghiêng người trong bộ quần áo trắng tinh, vẻ mặt ôn nhu khiến tinh thần tôi không khỏi rối loạn.
Tôi không biết sao mỗi khi Net mặc chiếc áo blouse trắng vào, trên tay mang theo một vài cuốn sách hay xấp tài liệu, anh liền bỗng nhiên biến thành một người khác, ánh mắt không còn vẻ khiêu khích, bất cần vốn có, thay vào đó là sự chính trực, nghiêm trang. Như muốn nói là với bất kì một sinh mệnh nào anh cũng vô cùng cẩn thận và quý trọng. Những lúc như thế này, khi đối mặt với anh, đôi khi tôi có cảm giác: Đây mới chính là con người thật của anh.
Tôi len lén nhìn anh qua cửa kính, chóp mũi tôi không tự giác mà chạm vào mặt kính mát rượi. Anh đang hướng dẫn cho một sinh viên mới đến. Anh cầm con dao phẫu thuật trong tay, thao tác vô cùng nhẹ nhàng. Sau khi hoàn thành tất cả, anh nhìn lại vật thí nghiệm trên bàn mổ với một ánh mắt thương tiếc và áy náy. Ánh mắt đó của anh làm tôi ngẩn ngơ thật lâu, đến cả khi Net bước ra ngoài, mà tôi cũng không hề hay biết.
“Nhóc! Tại sao em lại ở đây?” Anh ngạc nhiên hỏi, tay vừa tháo bao tay ra rồi bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống. Chà những hành động này thật là đang khiêu khích lòng kiên trì của tôi nha.
"Nhìn xem anh tàn nhẫn đến mức nào!” Tôi lắc đầu, che giấu đi sự rung động trong lòng:
“Haizzz! Anh không chỉ thích chọc ghẹo người khác, trai không chừa gái cũng không tha, mà ngay đến cả động vật anh cũng không bỏ qua! Đàn ông như anh, không có thuốc nào cứu chữa được rồi !"
Net nở nụ cười, lấy tay di di vào trán tôi: “Nhóc, em có thể xem thường nhân cách của anh, nhưng tuyệt đối không được xem thường đạo đức nghề nghiệp của anh. Anh là một bác sĩ, là một bác sĩ cực kì có đạo đức nghề nghiệp.”
“Vâng, bác sĩ Net SRP, em không làm phiền anh trị bệnh cứu người nữa, mời đi chăm sóc bệnh nhân đi!” Tôi tạo tư thế mời anh đi, ý tôi là anh nên đi làm việc nên làm đi, không cần ở đây trò chuyện với tôi.
Net nhìn đồng hồ:
“Cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, anh và em đi ăn cơm trưa nha.”
“Được thôi!” Tôi bày ra gương mặt vô tội nhìn anh: “Em hẹn Nam cùng đi .”
“Thôi quên đi! Anh trở về phòng nghiên cứu uống cà phê vậy .”
“Uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu!” Tôi âm thầm thở dài, tự hận bản thân mình không nên quan tâm nhiều đến sức khỏe của anh, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà cứ quan tâm đến anh:
“Được rồi, em có mang theo một ít thức ăn, anh cầm lấy rồi dùng đi.”
Ánh mắt anh tỏ rõ sự vui mừng:
“Vậy còn em?”
“Em không muốn ăn cơm thừa, nên sẽ đến căn tin ăn món ngon hơn.”
“Cám ơn em.."
…
Một người ngồi trong một góc ở căn tin, trước mặt là một tô mỳ, tôi lẳng lặng húp một ngụm nước, vô cùng nhớ đến món thịt heo chiên gòn mà mình đã tự dậy sớm mà nấu. Tôi thở dài, Haizzz! Điều này có thể trách ai, là do bản thân ngu ngốc đến độ không thể nào ngăn cản sự mê trai của mình.
Khi tôi vừa nhắc đến người nào đó, hít thở của tôi dường như không thông, oán hận trong lòng liền bày ra trên mặt tôi, giá mà mang được sự tức giận ấy để vào trong miệng rồi ra sức cắn nuốt đó thì tốt. Miệng tôi thầm mắng: “SRP đáng chết, SRP vô sỉ, SRP đào hoa" Vừa mắng tôi vừa đưa tất cả vào miệng rồi ngấu nghiến nhai.
Bỗng nhiên, một chiếc hộp màu hồng đặt trước mặt tôi, trông thật quen mắt, tôi nâng mắt lên, trước mắt tôi là một gương mặt quen thuộc:
“Chỉ là ăn một hộp thức ăn thôi mà, không cần phải đem anh để vào miệng rồi ra sức nhai nát như vậy.."
Thấy tôi phun thức ăn trong miệng ra, anh chậm rãi đưa cho tôi ly nước. Tôi nhanh nhẹn uống: “Sao anh lại tới đây?”
“Nam mới đến tìm anh.”
“Hả ?” Tôi sửng sốt:
“Cậu ấy tìm anh làm gì?”
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng đáp lại tôi bằng một câu khác: “Đợi anh một lát, anh sẽ đi mua thức ăn ngon cho em.”
Không lâu sau, anh mang đến các món ăn mà tôi thích nhất. Tất cả được bày ra trên chiếc bàn tròn. Anh cười xoa đầu tôi:
“Ngoan nhé, từ từ ăn, nhai chậm thôi, đừng mắng nữa nhé, coi chừng nghẹn đấy.."
Cũng như bao ngày khác, buổi chiều khi vừa tan học, tôi lại trực tiếp đi đến nơi làm thêm. Tuy nhiên, hôm nay tôi phải làm liên tục sáu giờ, để bù vào ngày nghỉ hôm qua. Đến tận khuya, kim đồng hồ điểm đúng mười một giờ năm mươi phút lăm.
Chỉ còn năm phút nữa thôi là tôi hết giờ làm việc. Nhưng nghĩ đến việc lát nữa tôi phải một mình cô đơn trở về nhà thì tôi thà ở lại đây thêm sáu tiếng nữa, có lẽ như thế còn tốt hơn nhiều.
Bốn lon bia mát lạnh được đặt lên bàn , tôi vội vàng hạ tay xuống, lễ phép tươi cười chào hỏi khách hàng:
“Xin chào quý khách.”
Nhưng khi tôi nhìn thấy gương mặt đẹp trai phía trước, tôi nở nụ cười thật tươi:
“Đàn anh ?!”
“Đúng lúc anh đi ngang qua đây thì cảm thấy hơi khát.”
Nói xong anh liền thuận tay mở ra một lon bia, xoay người dựa nhẹ vào quầy tính tiền, uống một hớp bia:
“Khi nào em hết giờ làm?”
“Mười hai giờ.”
“Trùng hợp nhỉ? Cũng tiện đường, anh đợi em về.”
“Cám ơn nha !” Tôi lấy từ tủ ra một con gà nướng mà anh vừa liếc nhìn ở phút giây trước, gói ghém kĩ lưỡng rồi đưa cho anh: “Em làm đấy, cầm lấy rồi nếm thử xem!”
Anh thật không khách sáo với tôi, liền nhận gói thức ăn, liền bước ra ngoài.
Tôi vào trong thay quần áo, sau đó bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Net ngồi trên một chiếc xe thể thao màu trắng, nhìn tôi ngoắc tay.
“Anh lại đổi xe đấy à?”
“Ừm! Hôm trước em nói xe anh xấu, nhìn kĩ lại thì anh thấy nó xấu thật.”
“Chỉ giỏi tìm cớ để bản thân đua đòi.”
Anh nhíu mày, tỏ ý không vừa lòng lời nói của tôi.
Trên đường về nhà xe cộ trên đường qua lại rất ít, nhưng anh lại lái xe khá chậm.
Tôi cuộn mình nằm trên ghế dựa một cách thoải mái. Đứng làm việc suốt sáu giờ liền, chân tôi vừa đau vừa mỏi. Nên giờ đây ngay cả một chút sức lực tôi cũng không còn. Nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng trên người anh, tôi cảm thấy rất hài lòng với khoảng không này, nên tự mình nhắm mắt ngủ một lát.
“Em mệt à?” Net hỏi tôi
“…”
Bây giờ, ngay cả cái gật đầu tôi cũng lười thể hiện.
“Tội gì mà em phải làm khổ mình như thế, tìm một người tốt chăm sóc cho em là được rồi.”
Nhắc đến người tốt, tôi liền mở to đôi mắt. Gương mặt anh mang ý nghĩ sâu xa đang ở gần ngay trước mắt tôi. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng lại mang theo một cảm giác ấm áp tựa như ánh mặt trời. Tôi thích nhất là ánh mắt của anh, ánh mắt đó để lại sự mê hoặc trong tôi, khi anh cười mắt anh trong suốt, khi suy nghĩ một vấn đề gì đó thì nó lại trở nên sâu thẳm.
Có thể nói một cách chung chung rằng, người này nhìn qua rất là tuấn tú, càng nhìn càng muốn chinh phục..
Bất gặp được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi vội vàng xoay mặt về hướng khác:
“T hẹn em cuối tuần này đi karaoke…”
“T ? Cậu ta ngay cả bản thân còn chăm sóc không được, làm sao có thể chăm sóc em?”
“Thế còn anh Zen ở tầng dưới thì sao? Em cảm thấy anh ấy khá tốt, rất nhiệt tình…”
“Em không nhầm chứ?! Anh ta có thể làm chú của em đấy.”
“Anh có nói quá không vậy! Anh Zen chỉ hơn em năm tuổi, chỉ là trải đời sớm nên có chút già dặn.”
“Anh không tin là khi em nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt anh ta, em sẽ không nhớ đến bố em.”
Tôi mếu máo, không thể không thừa nhận rằng lời anh nói khá đúng.
“Vậy anh thấy ai là người thích hợp nhất?” Tôi hỏi.
Net nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Nụ cười của anh luôn luôn xấu xa như vậy, rất hiếm thấy được trên nụ cười của anh tồn tại sự trong sáng và chính trực :
"Anh thế nào..? Em nên suy nghĩ thử đi.”
Anh?
Lại lấy tôi ra làm trò đùa, tôi liếc mắt nhìn anh:
“Làm ơn đi! Tốc độ đổi xe của anh đã cực kì nhanh chưa nói đến tốc độ thay người của anh còn nhanh hơn nữa. Em là một người ngây thơ như vậy, chịu không nổi sự trêu chọc của công tử đào hoa nhà anh đâu.”
“Đó là do mọi người có thành kiến với anh nên mới nói như vậy.”
Tôi cười nhạt:
"Nam cũng là một trong số những người có thành kiến với anh sao ?!”
Nghe đến chữ Nam, anh nhỏ giọng nói thầm một câu, tôi loáng thoáng nghe được là: “chết tiệt !”
“Anh và Nam không có gì cả! Không phải là em đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa anh và cậu ấy đấy chứ.”
“Vậy đó là quan hệ gì?”
“Nói chung, ngay cả ngón tay của Nam anh cũng chưa chạm tới.”
“Hả !”
Một tên háo sắc và một chàng trai xinh đẹp cùng nhau tại trại huấn luyện nửa tháng, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm đến, không lẽ dùng ngón chân ta..
Quá đau đầu, tôi không thèm tranh luận với anh nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay áp lên trán.
Xe chậm rãi chạy trên đường, băng qua vô số những ngóc ngách nhỏ .
Đang là đầu mùa xuân, mùi hương của các loài hoa hoà lẫn vào nhau, ngào ngạt hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Tại ngã rẽ của một con phố, Net đưa mắt nhìn vào khoảng trống trước căn nhà nhỏ không có ánh sáng, sau đó anh chạy xe đến đó và dừng xe lại.
“Có gì sao?” Tôi tò mò hỏi anh.
Anh đưa hai tay đến trước mặt tôi, để tay tôi xuống, tay anh dịu dàng xoa huyệt Thái Dương của tôi.
Không hổ danh là học trò giỏi nhất của giáo sư , tay nghề mát-xa này của anh cũng không phải bình thường, lực và huyệt vị được anh nắm bắt một cách chính xác.
Từng sợi dây thần kinh căng thẳng của tôi dưới sự xoa bóp của anh dần dần được thả lỏng…
Toàn thân tôi buông lỏng, cảm thấy thoải mái và rất dễ chịu:
“Cám ơn!”
Tay anh xoa xoa rồi chậm rãi tiến xuống phía dưới, ấn nhẹ vào xương cổ, Xương bả vai… rồi đến lưng.
Biết rõ anh đang thừa cơ hội nhưng tôi vẫn để anh tiếp tục thực hiện việc massage của mình, tay anh từ từ thăm dò cơ thể tôi…
“Nhóc con, hãy để anh chăm sóc cho em.”
“Anh vẫn luôn chăm sóc em mà.” Nếu không phải, vì sao đã gần mười hai giờ khuya anh lại chạy đến cửa hàng tiện lợi. Tấm lòng của anh tôi hiểu, nhưng tấm lòng của tôi, anh lại không hiểu…
Anh vươn một cách tay vòng qua trước người tôi, đem tôi ôm vào lòng, môi anh để sát vào tai tôi thì thầm:
“Đừng tin những lời người khác nói, hãy tin vào cảm giác của chính mình.”
Ánh trăng xuyên qua những nhành lá.
Ngọn đèn hắt ra từ chiếc xe thể thao màu vàng nhạt.
Tất cả mọi thứ đều không thể nào cưỡng lại được tình cảm dịu dàng của anh, sự cám dỗ của anh.
Trong bầu không khí lãng mạng này ! Tôi thẹn thùng dựa vào lòng anh, gương mặt ửng đỏ, tôi hỏi:
“Anh thật sự yêu em sao?”
Tình cảm của anh mãi mãi là một ẩn số đối với tôi.
Tôi đưa mắt lườm anh, đẩy anh ra:
“Em cảm thấy anh đang lên cơn đói không kiềm chế được, nên lấy em ra để làm con mồi, sau khi ăn cho no nê thì tính thì vứt bỏ em lại nơi hoang dã à!”
Net giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ anh nên đưa em đến bệnh viện kiểm tra tổng quát các dây thần kinh cảm giác của em.”
“Đề nghị của anh em sẽ suy xét kĩ lại, Bác sĩ Net SRP !” Tôi nói thêm:
“Khuya rồi, em muốn về nhà.”
Vào lúc nửa đêm, trên con phố không người, nói chuyện yêu đương không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
…
ns216.73.216.30da2