“Nhóc con, tại sao em lại thích bộ quân phục màu xanh ấy ?”8Please respect copyright.PENANAL2HnAYwciW
Với vẻ mặt không có một chút gì là đùa cợt của anh, tôi cũng suy nghĩ một lúc, thật lâu sau mới nghiêm túc trả lời anh.
“Bởi vì, khi mỗi người bình thường chúng ta đang còn say giấc trong chiếc chăn ấm, thì những người vác lên mình bộ quân phục ấy phải chịu rét, chịu buốt, mà vất vả luyện tập thể lực. Vào những đêm muộn, chúng ta người thì ăn chơi trụy lạc, người thì hát hò nhảy múa. Còn họ, ngay cả về nhà thăm người thân thì cũng phải chờ đến ngày nghỉ phép. Họ không có tự do, không ai quan tâm đến ý kiến của họ, chỉ quan tâm đến quân lệnh. Một câu phán thì ngay lập tức họ phải tuân theo…”
Không biết vì điều gì, nhưng này lúc này mắt Net nhìn tôi trở nên sâu hun hút.
Trong ánh nhìn ấy, như chứa đựng nhiều điều mơ hồ mà bản thân tôi không bao giờ hiểu ra được.
“Em nói sai gì sao?”
“Không có, em nói tiếp đi.”
“Họ thật sự rất kiên cường, không quan tâm bản thân đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, thế nhưng mỗi khi họ đứng trước mặt người khác, khí chất trong họ vẫn là kiên cường đầy trang nghiêm.."- Dừng lại một chút rồi tôi mới tiếp tục nói:
“Em thật sự rất muốn ở bên cạnh một người như thế, mặc dù có thể không ở cạnh nhau vào mỗi buổi tối, nhưng em có thể ngày ngày sau khi tan ca ở nhà chờ đợi anh ấy trở về, giúp anh ấy thay bộ quân phục, rồi vì anh ấy làm một ít thức ăn ngon. Sau đó, em sẽ nép mình nằm vào trong lòng anh ấy, nghe anh ấy kể về những việc anh ấy làm hôm nay. Nếu một ngày, anh ấy được về sớm nhưng vì muốn tạo cho em một bất ngờ nên không báo trước, thì khi gặp em sẽ chạy ngay đến và ôm lấy anh…”
Tôi vừa nói vừa đắm chìm trong mộng đẹp do tôi tự thêu dệt lên, đó chính là tình yêu lãng mạn mà tôi hằng ao ước, tôi không mong thiên trường địa cửu, một đời có nhau, chỉ cần mỗi ngày có thể nhớ về nhau, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Dường như ý thức được bản thân đã nói hơi quá em, tôi ngại ngùng dùng hai tay vỗ vỗ hai má đang ửng đỏ của mình, tôi nghĩ Net chắc chắn sẽ cười trêu chọc tôi, nhưng không, anh hoàn toàn không có, ngược lại anh còn hỏi tôi:
“Nếu như thế em không cảm thấy cô đơn sao? Chẳng hạn như vào những lúc em bị bệnh, sẽ không có ai bên cạnh chăm sóc em. Rồi những ngày nghỉ lễ hiếm hoi, người đó cũng có công việc đột xuất. Tệ nhất là đột nhiên có một ngày họ biến mất, bặt vô âm tín, không biết khi nào trở về. Như thế thì..."- Net ngập ngừng một chút rồi mấp mé miệng nói ra từng chữ cuối cùng..
..."em có từ bỏ anh ta không?”
“Không.” Tôi kiên định lắc đầu, cười nhẹ nhàng nói:
“Em biết những chuyện như thế không phải là do bản thân họ muốn! Họ có trách nhiệm, có sứ mệnh cần làm. Nếu được lựa chọn, ai mà không muốn được ở bên cạnh người mình thương phải ko ..? Chỉ là họ không có quyền chọn lựa, chỉ cần một khi còn khoác bộ quân phục đó, thì họ vĩnh viễn phải tuân theo quân lệnh.”
Net đăm chiêu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, từng nhánh lá xanh ươm đang lặng lẽ vươn chồi nẩy lộc. Rồi anh nói:
“Anh hiểu rồi, em thật sự .....thích cậu ấy.”- một mũi tên chợt đâm thẳng vào tim đau nhói khi Net nghẹn ngào nói thật cảm nhận của mình.
“Anh là đang nói đến Neon sao?” Lúc này tôi cũng chợt nhận ra rằng Neon không phải là người mà tôi cần, thật sự không phải.
“Tối nay, ở trước của hàng anh thấy em chạy về phía cậu ấy. Em biết không, nụ cười của em khi đó đặc biệt rất vui.”
"Khi nãy anh đến đón em sao?”
“Ừ, anh định cho em một bất ngờ…”- Đôi mắt Net chợt cụp xuống, anh nở một nụ cười bình thản: “Nhưng, đã có một người đã cho em một bất ngờ lớn hơn, bây giờ, anh chỉ là một người bạn hàng xóm, lúc nào cũng làm phiền đến em.”
Nếu anh biết lúc tôi chạy đến bên cạnh Neon, người trong lòng tôi nghĩ đến lại là anh, không biết anh sẽ có cảm xúc như thế nào.
“Anh đã hỏi thăm rồi, Neon là một người tốt, tính cách tốt, nhân phẩm cũng tốt.” Net vỗ vỗ đầu tôi: “Nhóc con, nếu em thật sự thích, thì nửa năm không phải là ngắn, chỉ cần nhiêu đó thời gian em cũng có thể khiến cậu ta yêu em một cách chân thành, chấp nhận ở bên cạnh em suốt đời.”
Lời nói này của anh khiến lòng tôi chợt co rút một cách đau đớn, nước mắt dường như ko nhịn được sắp tuôn ra. Tôi cắn răng nén chặt cảm giác này xuống:
“Đàn anh, anh có thể cho em mượn bờ vai một chút được không?”
“Không được khóc đó nhé ?”
" Sẽ không đâu.”
“Thật sự không à?”
“Tuyệt đối sẽ không.”
Thời điểm tôi gật đầu với anh tôi sẽ không khóc, thì anh bước đến trước mặt tôi, để tôi vùi đầu vào vai anh. Bờ vai của anh rộng lớn và ấm áp hệt như trong suy nghĩ của tôi. Tôi cắn chặt răng nén lại sự nấc nghẹn trong lòng, nhưng nước mắt tôi vẫn không thể kiềm chế được mà lặng lẽ rơi.
Tôi nói: “Đàn anh, em thật sự rất sợ. Em sợ rằng dù em có bất chấp tất cả vì tình yêu, nhưng sau đó em lại không nhận lại được gì. Em không sợ bị tổn thương, cũng không sợ cảm giác lòng đau như bị cắt thành từng mảnh. Em chỉ sợ, sợ hạnh phúc hiện tại mà em đang có sẽ không còn nữa…”
“Em còn chưa từng thử qua, sao lại sợ bị tổn thương? Neon đối xử với em tốt như vậy…”
Tôi không định nói, cũng không dám nói cho anh biết, người mà tôi đang nói đến không phải là Neon, mà người đó chính là anh.
“Chẳng phải anh nói đàn ông nào đối với cái đẹp cũng đều sẽ có cảm tình hay sao?” Tôi hỏi
“Ngốc, chỉ có những người háo sắc như anh thì mới thích cái đẹp thôi. Còn Neon, cậu ta là quân nhân, thì đương nhiên sẽ chính trực, một lòng một dạ, thế nên là cậu ta thật lòng với em.”
“Anh ấy là lính .” Tôi sửa lời anh.
Thân thể Net lúc này dường như hơi rung nhẹ, tôi biết anh đang cười, không cần nhìn cũng biết, nụ cười của anh lúc này quyến rũ như thế nào.
Tay anh bỗng nhiên khoác nhẹ lên vai tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: “Nhóc, em là một chàng trai tốt, chắc chắn cậu ấy sẽ trân trọng em.”
“Nếu anh ấy vẫn không trân trọng thì em phải làm sao?”
“Anh sẽ thay em cho cậu ấy một bài học, dạy bảo đến khi nào cậu ấy biết trân trọng.
Tôi cười, một giọt nước mắt của tôi nhẹ rớt xuống bờ vai anh:
“Đàn anh, anh đối với em thật tốt.”
“Anh là một anh hàng xóm cạnh phòng em, làm sao có thể không đối xử tốt với em?”
Hàng xóm ?!
Haizzz! Lòng dạ của người đàn ông này hẹp hòi quá.
Đêm hôm đó, tôi và anh trò chuyện với nhau thật lâu, anh thật sự không hiểu ý tôi đang ám chỉ điều gì, và tôi cũng như thế.. Nhưng cả hai đều cười đùa rất vui vẻ, cười mãi không ngừng, cười đến mức trong lòng nhói đau, cười để che đậy những giọt nước mắt đang chực tràn, xoa dịu vết thương tình cảm…
***
Gần đây, tôi và cả Neon mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình. Lúc thì Neon nhận nhiệm vụ huấn luyện, mỗi ngày đều phải luyện tập rất vất vả. Còn tôi thì mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, buổi tối còn phải đi làm thêm. Cả hai hầu như không có thời gian để gặp nhau. Tuy nhiên, đều đặn mỗi ngày, khi tôi hết giờ làm, Neon đều đến đón tôi, đưa tôi về nhà .
Neon kể cho tôi nghe rất nhiều về công việc của anh, tôi cũng lắng nghe hết sức chăm chú.
Sau một khoảng thời gian tìm hiểu, tôi nhận thấy con người Neon thật sự rất tốt. Neon sinh ra ở một vùng thôn quê, từ nhỏ đã có mơ ước trở thành quân nhân. Một quân nhân có tinh thần bất khuất. Tuy rằng ít có cơ hội tiếp xúc với mọi người bên ngoài, nhưng cũng có không ít người muốn làm quen với Neon. Neon cũng đã từng đồng ý làm quen với một người, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả tốt vì Neon quá bận rộn..
Tôi cảm nhận được tâm trạng không mấy tốt của Neon nên lặng lẽ bước đi bên cạnh thật chậm rãi, cùng Neon lắng nghe âm thanh của gió trời, nhè nhẹ thoảng qua.
Hơn một tiếng đi dạo cùng nhau, chúng tôi cũng về đến khu nhà trọ. Lúc này, có một người nào đó đang rất là buồn chán, nhưng khi tôi vừa về tới phòng thì lại nhốn nháo loạn cả lên. Net liên tục hỏi tôi và Neon có nắm tay nhau không? Có ôm nhau hay hôn nhau không?
Thấy tôi lắc đầu, anh lại bày ra một vẻ mặt khinh thường Neon, mắng Neon vài câu, nói rằng Neon hành động quá chậm, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh:
“Anh tưởng ai cũng giống anh như anh sao? Lúc nào cũng hành động như kiểu một tên háo sắc, ăn vụng rồi chùi mép, nhanh chóng thay người mới!”
Net vừa cười vừa vỗ vai của tôi, sau đó trở về phòng mình.
Qua ngày hôm sau, Neon vẫn đưa tôi về như thường lệ, và khi Neon vừa rời đi, tôi còn chưa kịp vào cửa thì Net cực kì nhàn rỗi chạy sang cửa phòng tôi nhốn nháo: “Đừng nói với anh, em và cậu ta vẫn chưa nắm tay đó nha.”
Tôi thuận miệng trả lời anh: “Nói cho anh biết một tin tốt lành, bọn em không những nắm tay mà còn kiss rồi.”
Net bất giác ngẩn người, ánh mắt anh như có tia lửa nhìn chằm chằm vào môi tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được anh như muốn bổ nhào đến cạnh tôi, nuốt chửng cánh môi tôi, nhưng sau đó lại không có một hành động gì. Qua vài giây sau, anh lại cười và nói:
“Cảm giác như thế nào?”
Tuy anh cười nhưng nụ cười lạnh nhạt đó làm tôi có chút hoảng hốt:
“Đàn anh, tình cảm chân thành không như món mì ăn liền, dăm ba phút là có thể ăn được đâu.”
“…” Net khẽ cắn môi, anh không nói gì thêm, nhanh chóng quay lưng trở về phòng.
Tôi cũng lẳng lặng trở về phòng của mình, trong lòng tôi thật sự đang rất băn khoăn. Tôi hết đi tới rồi lại đi lui trong gian phòng nhỏ, cân nhắc tới lui không biết nên giải thích như thế nào với anh. Lúc này nên nghiêm túc nói với anh câu “xin lỗi anh" hay là nên tìm chủ đề khác mở đầu, hay là nên làm một tô mỳ cay nóng thơm ngon mang sang phòng anh, hỏi anh có đói không.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên, tôi vội vã ra mở cửa. Net đứng ngay trước mặt tôi, trực tiếp hỏi:
“Cậu ta thật sự hôn em?”
“Hả ?” Câu này mở đầu nghe không tế nhị một chút nào nha.
“Cậu ấy thật sự đã hôn em?” Net sốt ruột hỏi lại một lần nữa.
“Không có, là em lừa anh đấy.”Tôi nghiêm túc nói: “Bọn em vừa mới quen biết nhau, còn cần có thêm thời gian để tìm hiểu nhau.”
“Ừ! Em nói rất đúng, tình cảm cần phải có nhiều thời gian để tìm hiểu.”
Nói xong, Net quay trở về phòng, để mặc tôi một mình đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ, anh ấy đã nhận thấy mình sai sao?! Tốt thôi, nếu anh đã thừa nhận là mình sai rồi, thì tôi quyết định bỏ qua cho anh..
Lại qua mấy ngày sau, trên đường đưa tôi về nhà trọ, Neon bỗng nhiên hỏi tôi một câu kì lạ: “Anh nghe nói Net ..là một tay phong lưu, chuyện này có thật không?”
“Ai nói?!”
Một câu trả lời ngắn gọn nhưng lạnh nhạt của tôi đã làm cho Neon giật mình sửng sốt:
"Có rất nhiều người đã nói như thế.”
Sự phẫn nộ trong lòng tôi dường như đang dâng trào lên một cách mãnh liệt, nhưng tôi cố gắng kìm nén cơn giận, trả lời bằng một giọng điệu vô cùng bình thản:
“Không phải, con người anh ấy rất tốt.”
“Anh cũng nghe người ta nói, em và Net có quan hệ rất tốt.”
Tôi cảm nhận được trong lời nói của Nam có ý thăm dò, nhưng tôi vẫn thản nhiên đáp lại: “Đúng vậy! Rất tốt.”
Sau đó Neon không nói thêm gì nữa, ánh mắt nghi ngờ của Nam khiến tôi không được thoải mái. Dọc theo đường đi, tôi và Neon không ai nói thêm với ai câu nào nữa. Chỉ khi đứng trước cửa khu trọ, tôi cảm thấy dường như Neon không có ý muốn về mà còn còn có điều gì đó muốn nói với tôi, vì thế tôi mới nói:
“Anh có muốn vào phòng ngồi một lát không?”
Neon không từ chối, liền đi theo phía sau vào phòng của tôi.
Cả hai cùng ngồi yên lặng nhấm nháp tách cà phê, có đôi lúc Neon muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đến cuối, Neon dường như lấy hết dũng khí, mở miệng hỏi tôi:
“Em cảm thấy con người anh thế nào?”
Một vài tiếng trước, trong mắt tôi, Neon rất tốt, nhưng hiện tại, tôi không dám khẳng định điều đó nữa.
Tôi đang không biết nên trả lời câu hỏi đó như thế nào, thì chuông cửa bất chợt vang lên. Tôi vội vàng đi ra mở cửa thì thấy Net đang đứng ở bên ngoài, nhưng hình như anh ấy không hề biết bên trong có người.
“Nhóc con, cuối cùng em cũng về, anh nhớ em sắp chết rồi đây này.”
Tình cảm mơ hồ trong lời nói của anh, đã sớm trở thành một câu nói trêu đùa quen thuộc đối với tôi. Nếu là ngày thường, tôi nhất định sẽ chẳng hề để ý mà hỏi lại anh một câu: Anh lại muốn nhờ em làm gì đây..
“Đàn anh…” Tôi vừa có ý định nói với anh rằng tôi đang có khách, nhưng miệng vẫn chưa kịp nói ra, thì câu nói của anh lại nhanh chóng chặn mất lời tôi.
“Anh muốn tắm, lát nữa em qua giúp anh nha.”- Trời mới biết chính câu nói này đã gián tiếp gán lên cho tôi một nỗi oan mà sông hoàng hà cũng gột rửa không sạch.
Cùng lúc đó, anh dứt lời thì vẻ mặt của anh bỗng nhiên sững lại:
“Thật sự xin lỗi, anh không nghĩ đã khuya như vậy mà em vẫn còn có khách.”
Tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy Neon đang cầm tách cà phê từ bên trong đi ra. Nét mặt có chút tái xanh, Neon vội để tách cà phê xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi vội vã cầm áo khoác lên bước ra ngoài cửa: “Cũng khuya rồi, anh không làm phiền em nữa.”
Không kịp cho tôi nói một lời nào biện minh, Neon đã đi mất hút. Trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra rằng. Tình yêu không phải là một câu hỏi cần nhiều câu trả lời, càng không thể dùng các câu trả lời khác để che giấu một sự thật. Đó không phải là một đáp án thích hợp. Nếu đã như vậy rồi thì tôi nên buông tay sự lựa chọn người thay thế của bản thân mình.
ns3.135.212.173da2