NGOẠI TRUYỆN: CHUYẾN ĐI "BÌNH THƯỜNG" NHẤT TRẦN ĐỜI
Hai năm sau khi tốt nghiệp, Trí Lâm và Gia Bình dọn về sống cùng nhau trong một căn hộ nho nhỏ có ban công ngập nắng. Công việc ổn định, cuộc sống yên bình, và mỗi ngày trôi qua đều như được rắc thêm chút đường.
Một ngày nọ, Gia Bình rủ Trí Lâm đi chơi xa. Không có dịp gì đặc biệt – theo lời anh là "chuyến du lịch bình thường nhất trần đời", chỉ là "hai đứa cần xả stress chút thôi."
Nhưng Trí Lâm đã sống đủ lâu với Gia Bình để biết: cái gì mà anh gọi là "bình thường" thì chắc chắn có âm mưu.
Họ đến Đà Lạt vào một buổi chiều mát lành, trời đầy mây và mùi cỏ ẩm. Sau khi dạo quanh hồ Xuân Hương, hai người leo lên một đồi thông – nơi mà Gia Bình nhất quyết đòi tới bằng được.
Trí Lâm cau mày:7Please respect copyright.PENANAK72aSvlqWY
“Đi kiểu gì cũng phải lết lên cái đồi cao nhất. Không thể yêu đương dưới thấp hơn à?”
Gia Bình cười toe, kéo tay cậu:7Please respect copyright.PENANAEAww47Lvog
“Trên cao gió mát, cảnh đẹp, hợp với... làm chuyện lớn.”
Trí Lâm nhìn anh nghi ngờ:7Please respect copyright.PENANAXHsQfWxkVK
“Chuyện lớn là ăn bánh tráng nướng hả?”
“Không. Còn to hơn.”
Khi họ đến đỉnh đồi, trời đã ngả hoàng hôn. Gia Bình rút từ balô ra một tấm thảm picnic, một hộp gỗ đựng bánh và hai ly trà ấm. Mọi thứ đều trông rất “tình”.
Trí Lâm nhíu mày:7Please respect copyright.PENANAaORkqZi84M
“Anh làm gì lãng xẹt vậy? Không hợp phong cách ‘lầy lội’ chút nào.”
Gia Bình không nói gì. Anh chỉ mỉm cười, rồi cúi người... quỳ một gối xuống.
Tim Trí Lâm lập tức đập thình thịch.
“Em biết cái này là gì không?” – Gia Bình giơ ra một hộp nhẫn nhỏ, mở nắp – bên trong là chiếc nhẫn bạc đơn giản nhưng sáng lấp lánh.
“Biết. Mà anh đang làm thiệt hả?” – Trí Lâm ngẩn ngơ.
Gia Bình gật đầu, mắt nghiêm túc một cách lạ lùng với một người suốt ngày giỡn hớt:7Please respect copyright.PENANA6vi3IvC7Ic
“Trí Lâm, em là người đầu tiên khiến anh biết sợ mất. Là người đầu tiên khiến anh muốn nghiêm túc suốt đời. Anh không hứa sẽ làm em cười mỗi ngày, nhưng anh hứa sẽ ở đó mỗi khi em cần, mỗi khi em yếu lòng, mỗi khi em chỉ cần... một ai đó ngồi im nghe em kể mấy thứ trên trời dưới đất.”
Anh hít sâu một hơi, giọng trầm xuống:7Please respect copyright.PENANAXHgCKUdPNv
“Làm vợ anh nhé?”
Im lặng.
Chỉ có gió rì rào giữa rừng thông và tiếng tim đập hỗn loạn của hai người.
Trí Lâm nhìn anh, mặt đỏ dần lên, rồi quay đi:7Please respect copyright.PENANAVoT6KallE1
“Xạo hoài. Ai là ‘vợ’ của anh...”
Gia Bình cười:7Please respect copyright.PENANApho6hfeZHh
“Thế em cầu hôn lại cũng được.”
“Không rảnh!”
“Thế thì đeo nhẫn vào đi.”
Trí Lâm chần chừ một giây rồi... chìa tay ra, không nhìn anh, miệng lầm bầm:
“Đồ dở hơi... cầu hôn giữa rừng làm gì, lỡ có con sóc chạy ra cướp nhẫn thì sao?”
Gia Bình đeo nhẫn vào tay cậu, siết nhẹ.7Please respect copyright.PENANAf7gJH2SYpP
“Sóc mà cướp được thì anh đuổi đến cuối đời luôn.”
Đêm đó, họ nằm bên nhau trong căn phòng gỗ nhỏ, ánh đèn vàng dịu chiếu lên hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Trí Lâm tựa đầu lên ngực Gia Bình, tay đan chặt lấy tay anh.
“Anh định nói gì nếu em từ chối?”
Gia Bình mỉm cười:7Please respect copyright.PENANAuvFnW5KKcc
“Anh sẽ ngồi đấy khóc. Rồi đòi hủy chuyến xe về, bắt em đi bộ 300 cây số về nhà luôn.”
Trí Lâm cười khúc khích:7Please respect copyright.PENANAOjpJgJLtG6
“Biết vậy từ chối cho anh gầy bớt mỡ bụng.”
“Lỡ em từ chối thật, anh cầu hôn lại mỗi ngày, cho đến khi em đồng ý mới thôi.”
Câu nói nghe có vẻ đùa, nhưng ánh mắt anh thì thật đến không thể thật hơn.
Trí Lâm siết tay anh, thì thầm:7Please respect copyright.PENANAwTobwi3Hbr
“May là em đồng ý sớm, chứ mỗi ngày thấy anh cầu hôn chắc em chết vì ‘đường’ chảy ra mất.”