Giờ ra chơi.9Please respect copyright.PENANATiSrThseAV
Tiếng ồn trong lớp học loãng dần khi vài học sinh ra khỏi chỗ ngồi tất bật hướng đến căn-tin. Thẩm Trì chống tay lên bàn, ngả người ra sau. Áo sơ-mi bị vướng ở lưng, hắn gỡ ra lười biếng, rồi thò tay lấy hộp sữa trong balo. Mùi sữa ngọt nhẹ, hơi lạnh từ đá chưa tan hết.
Du Niên ngồi bên cạnh. Vẫn như mọi lần, mở sách Ngữ Văn ra và đọc. Không đi đâu, không nói chuyện. Y như thể không tồn tại giờ ra chơi trong từ điển.
Thẩm Trì khẽ liếc qua. Tự dưng, hắn buột miệng hỏi:
– Cậu không biết chán à?
Không có tiếng trả lời.
Hắn rướn người tới định chạm hộp sữa vào vai Du Niên để trêu, nhưng vừa lúc ấy, tay hơi trượt — nắp hộp bật ra. Một ít sữa lạnh bắn thẳng vào cổ áo sơ mi trắng của Du Niên.
Sự im lặng kéo dài đúng ba giây.
Du Niên từ từ quay đầu, liếc hắn một cái, ánh mắt lúc đó khiến không khí như đặc quánh lại.
Một tia thâm trầm lóe lên
Mệt, mệt vì phiền.
– Xin lỗi.
Thẩm Trì nói, giọng cũng trầm hơn bình thường.
Hắn không cười, không vờ trêu như mọi lần.
Có lẽ vì ánh mắt ấy khiến hắn thấy hơi khó chịu. Không phải với Du Niên, mà là với chính mình.
Du Niên lấy khăn giấy trong ngăn bàn, cúi đầu lau vết sữa loang trên cổ áo.
Không nói gì, không thái độ, không hỏi vì sao. Hành động của cậu gọn gàng đến mức giống như đang lau một vết bẩn do tự mình làm ra. Sự bình tĩnh ấy lại khiến Thẩm Trì thấy nhoi nhói.
“Nếu cậu ta nổi giận thì còn đỡ. Đằng này mình là kẻ phiền, mà cậu ta còn chẳng buồn tức.”
Hắn quay mặt đi, môi vẫn nhếch nhẹ như không có gì xảy ra, nhưng đầu ngón tay thì siết lại — lau nắp hộp sữa như gượng gạo xóa đi dư âm vừa rồi.
Một lát sau, khi Du Niên ra nhà vệ sinh rửa tay, lớp học chỉ còn vài người.
Thẩm Trì ngồi một mình, tay xoay xoay nắp hộp sữa trống không. Không biết nghĩ gì.
Bỗng có một giọng nói vang lên sau lưng, đầy tinh nghịch:
– Ôi trời, ai làm đại học bá bỏ đi vậy?
Thẩm Trì quay lại. Là Khương Vũ, đàn em khóa dưới, học 10A4. Thằng nhóc này nhỏ con, nhanh mồm nhanh miệng, suốt ngày bị hắn bắt nạt, nhưng vẫn bám theo hắn như cún.
– Mày lên đây làm gì?
Thẩm Trì hỏi, nhưng mắt vẫn nhìn ra hành lang, như đang ngóng bóng dáng ai đó xuất hiện.
– Em đưa vở cho chị lớp trưởng.
Khương Vũ ngồi xuống ghế trống phía sau, huých nhẹ vai hắn.
– Mà anh dạo này lạ lắm nha.
– Lạ gì?
– Cảm thấy anh cứ dính lấy cái bạn học trông có vẻ lạnh lùng kia lắm.
Thẩm Trì không đáp.
Khương Vũ bật cười, chống cằm:
– Em thấy rồi nhé, sáng hôm qua anh còn ngồi lén nhìn người ta cả tiết. Lại còn hay hỏi chuyện nữa. Mà người ta thì mặt lạnh cả buổi kiểm tra toán.
– Mày rảnh thật đấy, lại trốn tiết đi lang thang à.
– Em không rảnh bằng anh à nha.
Im lặng.
Một lát sau, Thẩm Trì chậm rãi nói:
– Tao không hiểu cậu ta đang nghĩ gì.
– Phức tạp?
– Không. Cậu ta rất đơn giản. Quá mức đơn giản luôn ấy. Là kiểu người mà mày muốn hỏi gì thì hỏi, cậu ta trả lời đúng một câu, rồi thôi. Không lòng vòng. Nhưng… bởi vậy tao mới thấy khó hiểu.
– Có khi anh lại bị cậu ta thu hút?
Thẩm Trì khựng lại.
Khương Vũ nhún vai:
– Lỡ đâu thích người ta thật thì sao?
– Mày điên à?
– Haha. Em đùa thôi, chẳng lẽ anh lại thích cậu ta thật, người ta còn lạnh lùng như thế, thà nhìn sách còn hơn bố thí một ánh nhìn cho anh.
Thẩm Trì không trả lời.9Please respect copyright.PENANAjXMCc5gTRl
Hắn tự dưng thấy không muốn nói nữa.
Không phải vì giận, mà vì hình như bị nói trúng tim.
Hắn nhớ lại buổi sáng đầu tiên Du Niên chuyển đến.9Please respect copyright.PENANAJWSVSKq7xp
Mái tóc đen xõa trán, tỉa gọn gàng, trông có vẻ mềm mại, đồng phục thẳng tắp, không một cử chỉ thừa. Khi đó, Thẩm Trì chỉ thấy cậu tỏa ra khí lạnh từ trong xương cốt. Một kiểu người vốn dĩ không hề hợp với hắn.
Nhưng giờ thì khác.
Giờ thì hắn cứ vô thức nhìn về phía bàn bên kia.9Please respect copyright.PENANAm5UKOXoDON
Cứ mỗi lần Du Niên quay đi, hắn lại thấy lòng trống rỗng như có cái gi đó vụt qua rồi không đọng lại điều gì.
9Please respect copyright.PENANAEeJBv9EnR2